Bạn không phải là một diễn giả tồi như bạn tưởng. Một chút căng thẳng lo âu cũng là điều tốt. Và khán giả rất ích kỉ. Nếu bạn gặp một vấn đề cực kì căng thẳng, hãy gọi điện cho một giáo sư.
Điều quan trọng cần nhớ số 1: Bạn không phải là
một diễn giả tồi như bạn tưởng. “Khi
chúng tôi cho mọi người trong nhóm, những người nhút nhát nói chuyện với nhau,
họ đều làm tốt hơn họ nghĩ rất nhiều. “Bạn thường có xu hướng đánh giá thấp khả
năng của chính mình khi cảm thấy rụt rè hay e ngại,” phát biểu của giáo sư
Lynne Henderson, giám đốc Shyness Institute, tổ chức phi lợi nhuận tại Berkeley, California.
Điều quan trọng cần nhớ
số 2: Một chút căng thẳng lo âu cũng là điều tốt. Bởi điều đó nghĩa là bạn rất
thận trọng và quan tâm làm thế nào để mọi thứ đúng đắn. Và thứ đúng đắn trong
tình huống này chính là những thính giả. Điều cuối cùng mà thính giả muốn làm
là ngồi nguyên một chỗ trong nửa tiếng, xem ai đó bồn chồn và khó khăn khi phát
biểu. Họ chỉ muốn lắng nghe một người biết kiểm soát bản thân. Bởi một người
kiểm soát được bản thân là một người có khả năng giúp đỡ, đó mới là điều cần
lưu tâm nhất.
Khán giả rất ích kỉ: Đó là chìa khoá cho mọi
thứ.
Phần
đầu tiên
Hãy nhìn những thính giả này. Không, thật sự đấy, hãy nhìn và quan sát họ. Làm
thế nào bạn giúp được họ? Làm thế nào bạn tạo cho họ sự khác biêt? Bạn có những
thứ gì mà họ cần?
"Hãy giao tiếp bằng
mắt. Đặt vai bạn vuông góc với thính giả. Điều đó sẽ khiến ánh đèn làm mắt bạn
trông sáng hơn và mọi chuyện sẽ diễn ra theo một cách rất riêng,” Nancy
Ancowitz, huấn luyện viên giao tiếp kinh doanh và tác giả cuốn sách Thăng Tiến vào Nội Tâm nói. “Bạn sẽ nói,
tôi thực sự muốn nhìn thấy tất cả những người đang ở trước mặt tôi và mang cho
họ những gì giá trị nhất.”
Quan sát thính giả - khiến người nghe tập
trung - là điều bạn cần làm trong bất cứ cuộc đối thoại nào, ngay cả khi chỉ có
mình bạn nói. Và để có được cuộc đối thoại thành công, bạn cần truyền cho thính
giả có một cảm xúc như là đang nói chuyện riêng tư. Điều đó giúp bạn khám phá
ra con người họ, theo một cách rõ ràng chứ không phải mơ hồ. “Tôi sẵn lòng ở
đây” đương nhiên không thể tốt bằng “Tôi sẵn lòng ở đây để nói chuyện cùng
bạn.”
Và sau đó, rất rõ ràng, không giới thiệu văn
hoa thêm nữa, hãy nói với họ bạn định làm những gì tiếp theo.
"Hãy tuyên bố rõ ràng những gì bạn định
làm để mang lại cuộc sống mới tốt hơn cho những người đang lắng nghe bạn, và
đặt chính bạn vào hoàn cảnh của họ,” Ancowitz nói. “Bạn có gì? Họ cần gì? Nơi
nào hai thứ đó sẽ gặp nhau?”
"Tôi ở đây bởi vì …" không phải là
một cách tồi để bắt đầu mọi thứ. Bất cứ tình huống nào chất đầy tính cấp thiết,
tầm quan trọng hay quá trình, ví dụ điển hình như là một bài diễn thuyết, thì
nên bắt đầu bằng việc làm giảm nhẹ chúng đi. Vì thế hãy nói với họ bạn định
phát biểu những gì. Sau đó hãy thiết lập uy tín của bạn. Chúng ta sẽ giả sử
rằng một phần của bài diễn thuyết liên quan tới câu chuyện kinh doanh của chính
bạn. Câu chuyện đó sẽ rất hay, vì bạn biết rõ hơn bất cứ người nào khác. Và ai
cũng thích một câu chuyện hay được kể bởi một cách hay.
Câu chuyện kinh doanh
Sau đây là ba lời khuyên
được “lưu truyền” trong công ty Esquire:
1. Tiêu
đề có thể nhạt nhẽo, nhưng câu chuyện không thể để nhạt nhẽo
2. Bạn
chính là người phụ trách câu chuyện đó
3. Người
nghe sẽ không để xót bất cứ tình tiết nào
Ba lời khuyên này cũng đúng với một bài diễn
thuyết.
Bài diễn thuyết của bạn có thể có một tiêu đề
không hấp dẫn, nhưng tự bản thân bài diễn thuyết thì phải hấp dẫn. Bạn là người
làm chủ bài diễn thuyết. Và bạn cần dẫn dắt mọi thứ tiến lên theo chiều hướng
tốt đẹp. Mỗi một phút giây, hãy làm cho nó trở nên rõ ràng hơn. “Hãy đưa cho
thính giả một vài thứ để họ “cất làm của riêng”. Những ý tưởng, mẹo nhỏ, bí
quyết- bất kì thứ gì có ích,” nói theo giáo sư Karl Albrecht, nhà tư vấn quản
lí và là tác giả cuốn sách Thông Minh
Giao Tiếp: Khoa Học của Sự Thành Công. “Sau tất cả những thứ đó, họ sẽ có
những mục đích riêng khi dùng chúng.” Nhưng hãy để giờ phút này đi đúng hướng.
Bạn làm chủ câu chuyện. Hãy dẫn dắt mọi thứ.
Phong cách bên ngoài của
bạn
Hãy trông thật phong độ. Năng
lượng của bạn trong suốt bài diễn thuyết phải ở đâu đó giữa “cực kì phấn khích
khi ở đây” và “nhiệt huyết ở mức hòa nhã.” Nói như Ancowitz: “Không cần thiết
phải thúc đẩy quá mức, không cần thiết phải nói to, không cần thiết phải khăng
khăng về mọi thứ để gây áp lực cho mọi người.” Không cần thiết phải bán sản
phẩm nào ở đây cả, đó là những gì mà bà nói. Mua bán có thể để vào lúc khác khi
bạn có những thời điểm thích hợp. Trên sâu khấu, phải đầu tư nhiều công sức
hơn. Hãy nghĩ về một bài diễn thuyết thật xứng tầm. Mọi bài diễn thuyết xứng
tầm bao giờ cũng liên quan đến bán một sản phẩm nào đó, nhưng mua bán chỉ là
thứ phụ thôi. Phần chính là thông tin bạn mang lại cho thính giả.
Và nếu có thể, đừng di
chuyển liên tục trên sân khấu nhiều quá. “Bạn đang biểu diễn tiết mục nhảy đấy
à?” Ancowitz hỏi (Chúng ta hãy tiếp tục nhé và tôi sẽ thay bạn trả lời là:
Không.) “Thế đấy, nếu bạn đứng trước một đám đông, bạn có thể muốn chân mình
đặt vững chãi trên mặt đất, hay khẽ hờ trên không trung. Nhưng bạn sẽ không
muốn di chuyển nếu như không có một mục đích nào đó.”
Mỗi một động tác trên sân khấu đều đáng được
lưu tâm. Khi bạn dậm chân trái, mọi người sẽ chú ý. Khi bạn gãi gãi cằm, mọi
người cũng sẽ chú ý. Khi bạn tự chơi nhập vai với bản thân, mọi người lại càng
chú ý hơn. Nên hãy thật phong độ. Thính giả nhìn thấy mọi thứ. Và tự kiềm chế
những hành động này cũng là một cách khiến bạn bình tĩnh hơn.
Làm thế nào để kiểm soát
mọi thứ
Bạn hỏi thính giả sau bài
phát biểu họ có bất cứ câu hỏi nào không, rồi đợi chờ họ giơ tay một cách kiên
nhẫn như là khi năm người đang cố gắng chia phần tráng miệng ra thành ba phần
sau khi đã ăn no ư? Biết gì không, đây có thể sẽ là một trải nghiệm khó chịu
đối với bạn đấy.
Yêu cầu một người nào đó phát biểu không phải
là một vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ chẳng ai thấy thoải mái cả cho tới khi có một
người xung phong. Nên cách tốt nhất để kiểm soát mọi thứ là bảo với thính giả
hãy giơ tay nếu họ có câu hỏi (hoặc hét to câu hỏi đó lên) và sau đó: Bạn hãy
tiếp tục phát biểu đi! Hi vọng rằng ngay sau đó bạn sẽ bị thính giả ngắt lời
mình.
Trong trường hợp không có câu hỏi nào thật,
thì bạn nên chau chuốt lại bài diễn thuyết của mình. Bởi bạn đã không thể làm
họ tự hỏi bản thân câu chuyện của bạn có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của họ
không. Bởi bạn chưa tạo ra được một cuộc hội thoại. Bạn đang nói cho họ, không
phải nói với họ. Thế nên, càng nhiều thính giả giơ tay, bạn càng ghi được nhiều
điểm.
Mục tiêu mà bạn đặt ra nên ở nơi mà bạn có thể
nói: “Chúng ta chỉ còn thời gian cho một câu hỏi nữa thôi.” Đây sẽ là điều
tuyệt vời nhất. Điều này có nghĩa là bạn đã kích thích được họ. Bạn đã chỉ ra
được những gì mà bạn có thể làm cho họ. Nó cũng có nghĩa là thính giả đã hoàn
toàn hiểu điều đó và họ muốn hỏi rõ hơn để biết câu chuyện của bạn có phải là
thứ họ đang cần hay không. Bạn đã thành công rồi đấy, cả trên sân khấu và cả ở
ngoài đời thường.
* Nếu bạn gặp một vấn đề cực kì căng thẳng, hãy
dừng đọc những dòng tiếp theo và gọi điện cho một giáo sư nào đó yêu cầu sự
giúp đỡ. Và đọc cái này trong lúc đang ngồi đợi vị giáo sư khả kính kia. Bởi vì
nó không đáng để bạn phải lo lắng đâu.
Những bí quyết chuyên môn
đáng nhớ
Không thăm dò ý kiến của một nhóm nhỏ hơn 10
người bằng cách giơ tay biểu quyết.
Không được tưởng tượng ra thính giả trong
trang phục đồ lót.
Không được tưởng tượng ra bạn trong trang phục
đồ lót.
Không nhìn vào đồng hồ. Nếu bạn bắt đầu băn
khoăn bạn còn bao nhiêu thời gian, trong đầu thính giả sẽ nghĩ bao giờ thì bạn
xuống sân khấu.
Khi bắt đầu chỉ cảm ơn không quá ba người.
Không cho tay vào túi.
Trừ phi bạn là diễn viên hài độc thọại. Từ
những năm 60.
Không được chớp mắt một cách rất kịch khi đang
nói tới điểm quan trọng trong bài diễn thuyết.
Không được di chuyển cánh tay một cách rất
kịch khi đang nói tới điểm quan trọng trong bài diễn thuyết.
Hoặc là chân.
Hoặc là hông. Hay lắc eo.
Hoặc tay, chân, hông của bất kì ai khác.
Và để trọng lượng những
lời nói này cho người đọc phán xét.
Theo TTVN/Entrepreneur
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét