Khi nền kinh tế vẫn còn chật vật, thật khó để bắt đầu một dự án xã hội.
Kinh doanh thu lợi nhuận còn khó, nữa là những công việc với mục tiêu
cải thiện thế giới.
Nhưng có một số
quan điểm rằng, thời điểm khó khăn có thể làm tăng mối quan tâm đến các dự án
xã hội. Ông Wes Selke,
nhà quản lý đầu tư của công ty vốn đầu tư mạo hiểm Good Capital tại San
Francisco nói: “Tôi có cảm giác rằng suy thoái lại khiến ngày càng nhiều người
muốn đầu tư vào các công ty làm đúng việc, đúng cách, ngay từ lúc bắt đầu.” Có
ít nhất 3 quỹ đầu tư “kinh doanh mang tính xã hội” đã gây quỹ được hơn 100 triệu
USD trong vòng hai năm trước: Quỹ Ignia, Leapfrog Investments và Micro Vest.
Theo ông Del
Nelson, đối với một doanh nghiệp xã hội, người ta kì vọng sứ mệnh xã hội ít nhất
cũng phải được coi trọng ngang với sứ mệnh thu lợi nhuận. Do đó, tập đoàn thuốc
lá Philip Morris dù có quyên góp hào phóng đến thế nào cho các hoạt động nghệ
thuật và xã hội, cũng không lọt được vào danh sách. Nhưng nếu doanh nghiệp coi
một thách thức kinh tế xã hội hay bảo vệ môi trường như nỗi trăn trở của mình –
ví dụ như bán đèn năng lượng mặt trời giá rẻ cho các thôn làng thiếu điện – thì
doanh nghiệp đó sẽ được cân nhắc là doanh nghiệp xã hội. (Ông Del Nelson là giám đốc điều hành Mạng lưới Doanh nghiệp Xã hội, một
tổ chức của khoảng 500 giám đốc điều hành, nhà sáng lập công ty, các lãnh đạo
và nhà đầu tư phi lợi nhuận.)
Với những ai đang tìm cách bắt đầu những doanh nghiệp như vậy, các nhà khởi nghiệp và nhà đầu tư xã hội đưa ra một số lời khuyên như sau.
Với những ai đang tìm cách bắt đầu những doanh nghiệp như vậy, các nhà khởi nghiệp và nhà đầu tư xã hội đưa ra một số lời khuyên như sau.
Kiếm
tiền cũng tốt
Nếu bạn chọn mô hình
vì lợi nhuận, hãy đi theo hướng đó mà không cần cảm thấy tội lỗi gì cả. Một vài
năm trước, Assaf Shafran đã thành lập một công ty phi lợi nhuận tại Israel
chuyên cung cấp hệ thống chuyên chở những người hồi đáp đầu tiên trong các tình
huống khẩn cấp (như nhân viên cứu hỏa hay kỹ thuật viên y tế khẩn cấp) dựa trên
điện thoại thông minh.
Nhưng doanh nghiệp
xã hội của anh, với cái tên IsraelLife, có một khoảng thời gian không thể đưa hệ
thống đến với các tổ chức tình nguyện, chủ yếu bởi vì các tổ chức này nghi ngờ
chuyện cho không – họ nghi ngờ bên anh sẽ yêu cầu quyền lợi độc quyền hay giở
thói quan liêu. Anh Shafran đã quyết định không làm việc tốt nữa, mà sẽ đem bán
hệ thống. Năm 2008, anh cùng nhóm của mình thành lập công ty vì lợi nhuận, gọi
tên là NowForce, hiện giờ đã mở rộng sang Mỹ. Doanh nghiệp đã gây được 2,5 triệu
USD từ các nhà đầu tư cá nhân, và anh Shafran hi vọng doanh thu sẽ vượt mức 3
triệu USD trong năm nay.
Chọn đi theo mô
hình vì lợi nhuận, có thể sẽ bắt bạn phải dán mắt vào bảng cân đối kế toán trước
khi giải phóng được sứ mệnh xã hội của mình, mà theo như bà Lisa Lorimer,
nguyên giám đốc điều hành của công ty Vermont Bread, công ty chuyên sản xuất
bánh quy hữu cơ từ năm 1978, thì “Bạn không thể trả cho nhân viên của mình một
mức lương đủ sống nếu bạn không có tiền trong ngân hàng”
Vốn
đầu tư mạo hiểm không phải là lựa chọn duy nhất.
Huy động vốn cho
doanh nghiệp xã hội có lẽ khó khăn hơn gây quỹ cho doanh nghiệp truyền thống. Một
vài nhà khởi nghiệp thích tự gây vốn và vay ngân hàng. Một vài người khác theo
đổi vốn đầu tư mạo hiểm, và họ chấp nhận điều không thể tránh khỏi - đánh mất
quyền kiểm soát.
Vermont Bread bắt
đầu công ty với một cam kết sẽ trả cho nhân viên “mức lương đủ sống” – tức là
cao gấp 3-4 lần so với mức lương thấp nhất của hầu hết các đối thủ cạnh tranh.
Công ty cũng cung cấp bảo hiểm sức khỏe cho nhân viên và mua nguyên liệu từ các
nông trang bền vững ở địa phương, điều này lại càng góp phần vắt kiệt lợi nhuận.
Kêt quả là, công
ty tăng trưởng rất chậm chạp. Tại thời điểm đó, nhiều doanh nghiệp làm bánh nói
rằng Vermont Bread thiếu thực tế khi cố bán sản phẩm hữu cơ (với thời hạn sử dụng
ngắn) và cố trả tiền bảo hiểm cho nhân viên. Tuy vậy, Vermont Bread lúc đó cũng
đã tìm được một ngân hàng địa phương cung cấp các khoản vay nhỏ, nhờ đó doanh
nghiệp non trẻ này có thể mua được thiết bị - một chiếc chảo rán, một chiếc xe
tải, một lò nướng bánh pizza.
Hãy
thận trọng với tăng trưởng. Năm 2005, James
Gutierrez thành lập ngân hàng Progreso Financiero tại Mountain View,
California. Ngân hàng này cung cấp các khoản vay nhỏ, trung bình khoảng 1.000
USD cho các cá nhân và doanh nghiệp nhỏ vốn không có hoặc có rất ít tiền lệ tín
dụng, thông qua quầy hàng tại các cửa hàng tạp hóa và hiệu thuốc Tây Ban Nha ở
California và Texas. Người đến vay thường sử dụng khoản vay để mua xe tải chở
hàng hay các thiết bị khác.
Anh Gutierrez
năm nay 33 tuổi, ông bà của anh là dân nhập cư từ Mexico đến Mỹ. Anh có ý tưởng
hình thành Progreso Financiero như một dự án nghiên cứu “khởi nghiệp xã hội”
khi anh còn đang học MBA tại Stanford. Anh muốn tìm hiểu xem liệu việc cho vay
các khoản nhỏ có thể giúp được hàng triệu người nhập cư tại Mỹ hay không. Anh khởi
đầu tại một siêu thị Mexico ở Đông Los Angeles.
Trước đây khá
lâu, anh điều hành các quầy hàng tại 16 cửa hàng Sears and Kmart, mà anh từng
nghĩ sẽ trở thành viên nam châm hút các gia đình nhập cư. “Chúng tôi đã nghĩ
đây là một cơ hội lớn, một cách thức tuyệt vời để tăng trưởng nhanh chóng”, anh
nói. Nhưng mọi việc lại không diễn ra như vậy.
Sears and Kmart
đã đóng cửa các quầy hàng của Progreso vì khối lượng cho vay của họ quá ít. Gutierrez
nói về bài học đáng giá: “Chúng tôi phát hiện ra rằng siêu thị bình dân phải là
nơi mà mọi người đến 3 lần 1 tuần, chứ không phải là chuỗi cửa hàng toàn quốc”.
Progreso thu lãi
suất trung bình 36% trên các khoản vay, gần như gấp đôi lãi suất trên thẻ tín dụng
của ngân hàng nhưng lại ít hơn nhiều so với lãi suất mà các hãng dịch vụ cho
vay ngắn ngày vẫn thu. Nếu người vay trả nợ đúng hạn, Progreso sẽ cấp cho họ những
điều khoản tốt hơn cho những khoản vay tiếp theo. Với 480 nhân viên, công ty thu
được 75 triệu USD từ vốn đầu tư mạo hiểm và thêm 75 triệu USD nữa từ vay nợ, và
cung cấp cho khách hàng hơn 160.000 khoản vay. Tỉ lệ lỗ của Progreso là từ 5 –
10%. Gutierrez nói anh kì vọng ngân hàng của mình sẽ bắt đầu có lợi nhuận từ
năm sau.
Hub Ventures,
Social Venture Network, Echoing Green, Invested Development và Unreasonable
Institute, tất cả đều cung cấp dịch vụ cố vấn và cơ hội cho các nhà đầu tư.
Vẫn thuê
được người tài
Mặc dù trả ít tiền
hơn so với các công ty cùng ngành, doanh nghiệp xã hội vẫn có khả năng thuê được
người tài.
Mathieu Senard
là giám đốc điều hành của Alter Eco Americas, một công ty tại San Francisco
chuyên bán các sản phẩm hữu cơ của Fair Trade, bao gồm sôcôla đen, diêm mạch, gạo
và đường cho các hãng bán lẻ. (người mua của Fair Trade đưa ra mức giá cao hơn
giá thị trường nhằm thúc đẩy sự bền vững tại các nước đang phát triển.)
Ông Senard và
Edouard Rollet đã thành lập Alter Eco tại Mỹ năm 2005, với hi vọng đẩy lùi được
nghèo đói nhờ kinh doanh. Họ mua sản phẩm giá cao tại các nông trang tập thể nhỏ
ở các nước phát triển. Ông Senard kì vọng doanh thu sẽ tăng lên 5 triệu USD
trong năm nay, so với 3 triệu USD năm ngoái.
Senard lo rằng
mình không thể thu hút được người tài trong ngành. Và một bất ngờ lớn đã xảy
ra, khoảng 4 năm rưỡi trước, khi Kate Tierney, phó chủ tịch bán hàng tại một
nhà phân phối thực phẩm thiên nhiên lớn, đã đồng ý tham gia ban quản trị Alter
Eco.
Bà Tierney đã giới
thiệu Alter Eco tới các đại lý và các hãng bán lẻ có tầm ảnh hưởng. Bà gia nhập
đội ngũ điều hành Alter Eco trong một chuyến tới thăm khu nông trang tập thể tại
Thái Lan. Sau khoảng 3 ngày ở ngôi làng nhỏ, bà Tierney đã nói với ông Senard rằng
bà dự định từ bỏ công việc hiện tại để đến làm việc cho ông. Ông Senard kể lại:
“Tôi lúc đó giống như một con nai ngơ ngác trước ánh đèn pha vậy. Tôi nói:
Chúng tôi không đủ tiền để trả lương cao cho bà. Chúng tôi chỉ có thể trả được
1 nửa so với mức lương hiện tại của bà thôi.” Không nhụt chí vì điều đó, bà
Tierney vẫn gia nhập Alter Eco và bà đã giúp công ty tăng gấp đôi doanh số.
Theo NyTimes
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét