“Phần lớn những người thực sự thành đạt đều có lòng say mê công việc. Đó
là một đức tính tuyệt vời đưa họ đến với hạnh phúc và thành công” Allen
Grossman.
Sinh ra ở Newark – Newjersey, một vùng ngoại ô trù phú khi người cha
vốn có gốc là dân tị nạn, bắt đầu thành đạt. Sống trong một gia đình có 3
chị em gái và một ông anh trai thiên bẩm tư chất tiên tri dự báo, từ
nhỏ Allen Grossman đã biết tự xoay sở lấy mọi việc mặc dù vẫn được sống
trong vòng tay ấm êm của cha mẹ.
Cha ông là một doanh nhân, không giàu có nhưng rất
coi trọng đức tính trung thực và thanh liêm có lẽ vì ông đến nước Mỹ,
hành trang đơn giản mang theo có lẽ chỉ là sự chính trực và thẳng thắn.
Tuổi ấu thơ cho đến khi học xong đại học, mỗi mùa nghỉ hè, việc duy nhất
là chăm chỉ làm việc trong kho giấy của cha. Gia đình không kỳ vọng vào
ông, bản thân ông cũng không hy vọng bản thân sẽ làm lên trò trống gì.
Mọi người xem ra mong đợi vào người con trai cả, “thầy tiên tri” của gia
đình.
Năm 1965 tốt nghiệp đại học, cùng cha và anh điều hành công ty giấy và
bao bì của gia đình, mọi viêc suôn sẻ vì có ông bố khôn ngoan, biết chia
sẻ quyền lực ở công ty để giữ chân con cái ở lại. Năm 1972 cha mất, ông
và người anh cả xây dựng xí nghiệp thành một công ty có tầm cỡ quốc gia
và hoạt động khá thành công. Là người thích đối đầu với rủi ro, bên
cạnh có người anh biết chia sẻ, thông minh, có tài, có tầm nhìn và tư
duy chính xác. Hai anh em hỗ trợ cho nhau khá hoàn hảo. Sống trong thời
của những nhân vật đang toả sáng (như Kennedy, Martin Luther King) ông
luôn tâm niệm về một việc làm mang tính công ích và tự tin bản thân sẽ
làm được một việc gì đó khác biệt cho xã hội, ông lao vào công việc kinh
doanh của gia đình và lấy vợ, từ khi còn rất trẻ.
Ông cho rằng “tự tin là một khái niệm thú vị và nó không hề đơn giản” và
một trong những giá trị của con người là “hiểu được ý nghĩa thật sự của
sự tự tin”. Ông quan niệm “tự tin là hiểu rõ chính mình, biết được thời
điểm mình vượt qua thách thức và cũng phải biết hoài nghi về chính niềm
tin của bản thân một khi nó không còn tỏ ra đúng đắn.
Khi còn trẻ Allen Grossman hiểu rằng “thành công đòi hỏi sự cần cù, tập
trung, quyết đoán và biết vượt qua trở ngại không thể tránh khỏi trên
nẻo đường đời và cũng cần một chút may mắn”. Ông khẳng định, ai đó nói
“không cần sự may mắn để có thành công” là nói dối. Ông coi trọng khả
năng khích lệ động viên những cộng sự là nhân viên của công ty. Sự coi
trọng này dường như là động lực tạo sự năng động gắn bó giữa đội ngũ
nhân viên của công ty với tư cách thành viên chứ không phải là người bị
bóc lột. Điều này rất quan trọng nhất là đối với những công ty tư nhân.
Ông cho rằng “giao trách nhiệm nhiều cho người khác là cách tốt nhất
giúp ông có thời gian theo đuổi những mục tiêu chiến lược. Ông không
đồng tình với những người giỏi giang nhưng luôn giấu kỹ năng và không
cho người khác giỏi hơn mình.
Ông đưa ra một mẫu số chung cho mình và cho mọi người dù đó là ai: Tổng
thống, Thống đốc, ông trùm nhà băng hay là nhân viên bình thường, kể cả
người có học nhiều hay ít, qua Harvard, Yale hay chưa học xong đại học,
cuối cùng là “sự cam kết về trách nhiệm, sự chuyên tâm vào công việc.
Phần lớn những người thành đạt đều có lòng say mê công việc, đó là những
đức tính tuyệt vời đưa họ đến với hạnh phúc và thành công”.
Sau 15 năm cùng anh trai điều hành công việc kinh doanh của gia đình,
Allen Grossman nói với anh mình lời chia tay vì không còn cảm thấy hứng
thú với công việc nữa. Người anh đồng tình và cũng không muốn tiếp tục
một công việc đã lâu mặc dù sự hợp tác của họ rất tốt và đang gặt hái
thành công. Họ cùng nhau bắt đầu và cùng nhau kết thúc. Công ty được bán
với giá lời rất cao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét