Khi bắt đầu quản lý công việc, tôi như phát điên vì
không biết bắt đầu từ đâu. Nhân viên không thèm nghe nên tôi đành đảm
trách hầu như tất cả. Người yêu cũng bỏ đi vì không thông cảm nổi.
Đọc bài của anh Phan Khánh Nghĩa
tôi nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Tôi cũng là người làm ăn riêng và cũng
đã có một doanh nghiệp riêng. Tôi may mắn vì là con út và được thừa kế
tài sản của ba má để lại. Nhưng tôi lại rất khổ vì ba má rất khắt khe.
Từ nhỏ, tôi đã cô độc một mình và phải tự lo toan mọi
công việc, học hành, bệnh hoạn, ốm đau... và thậm chí nếu muốn có thêm
tiền tiêu vặt, tôi còn phải đi làm bán thời gian, mặc dù gia đình tôi
rất khá. Tôi còn nhớ từ hồi sinh viên bạn bè tôi ai cũng đã có di động,
tôi vẫn không được ba mẹ mua cho dù tôi đã xin rất nhiều lần. Và đến khi
ra trường tôi được mượn một chiếc rất "cùi" để đi thực tập và đi làm.
Sau đó, tôi mới quyết tâm với bản thân mình rằng kể từ
nay sẽ lấy hết mọi thứ mà tôi muốn. Và bây giờ, tôi chỉ là một người
thanh niên 25 tuổi nhưng mọi thứ với tôi bây giờ rất dễ dàng. Tôi đã
không còn cầm những chiếc điện thoại rẻ tiền nữa mà thay vào đó là nhưng
chiếc đắt tiền, nhiều tính năng. Nhưng khi để cầm được những chiếc điện
thoại như vậy thật không dễ dàng.
Khi ba má kêu tôi về nhà quản lý công việc nhà, tôi
như phát điên vì không biết bắt đầu làm từ đâu. Nhân viên của tôi không
thèm nghe nên tôi đành phải đảm trách hầu như tất cả công việc của họ để
có thể học hiểu được họ. Lúc đó, tôi không một người trợ giúp. Người
yêu của tôi cũng bỏ đi vì không thông cảm nổi. Lúc đó tôi đau khổ và
chán ghét mọi thứ, tôi định buông xuôi và không thèm sự nghiệp này nữa.
Chính vì đau khổ và căm hận, tôi tự dưng thay đổi.
Tôi trở nên câm lặng và lạnh lùng. Tôi quyết đoán và
sẵn sàng đuổi việc ngay lập tức những người không nghe lệnh và bất hợp
tác. Rất nhiều người lúc đó thù ghét tôi, nhưng tôi vẫn mặc kệ những lời
can ngan của mọi người và làm theo ý mình. Suốt một năm, tôi đã không
có thời gian cho việc riêng. Tôi mài đầu vào học hỏi kinh nghiệm và lên
mạng đọc những bài viết về cuộc đời cuộc sống và cách làm sao để trở
thành tỷ phú. Tôi đã không hối hận về những gì đã biết. Tôi suy nghĩ
nhiều hơn và hành động liều lĩnh, mạnh dạn hơn trong những quyết định và
nắm bắt những cơ hội chỉ xảy ra gần như trong nháy mắt. Tôi từ một
thằng nhóc 23 tuổi trở thành ông chủ trẻ non của một doanh nghiệp. Mọi
người đều nghe lệnh của tôi răm rắp. Tôi nghĩ mình thật may mắn vì đã
làm được điều này.
Bây giờ tôi không còn phải vùi đầu như trước nữa. Tôi bố trí công việc cho nhân viên và để họ tự giác với công việc và trách nhiệm họ được giao phó. Tôi để cho nhân viên của mình hiểu điều gì họ cần làm và phải làm và làm sao để đạt hiệu suất cao và cũng làm sao để thật tự do và thoải mái.
Và sau cùng, tôi cũng kết luận rằng không phải là doanh nhân là đều phải bận rộn. Thậm chí khi đã trở thành một doanh nhân bận còn có nhiều thời gian và cơ hội để có thể ở bên người thân gia đình và bạn bè nữa. Giống như tôi hiện giờ, tôi có rất nhiều thời gian để chăm sóc bản thân và người yêu hiện tại. Tôi dành cho cô ấy rất nhiều thời gian và sự chăm sóc. Hầu như bất cứ lúc nào cô ấy cần tôi luôn có mặt và luôn vui vẻ với cô ấy.
Bây giờ tôi không còn phải vùi đầu như trước nữa. Tôi bố trí công việc cho nhân viên và để họ tự giác với công việc và trách nhiệm họ được giao phó. Tôi để cho nhân viên của mình hiểu điều gì họ cần làm và phải làm và làm sao để đạt hiệu suất cao và cũng làm sao để thật tự do và thoải mái.
Và sau cùng, tôi cũng kết luận rằng không phải là doanh nhân là đều phải bận rộn. Thậm chí khi đã trở thành một doanh nhân bận còn có nhiều thời gian và cơ hội để có thể ở bên người thân gia đình và bạn bè nữa. Giống như tôi hiện giờ, tôi có rất nhiều thời gian để chăm sóc bản thân và người yêu hiện tại. Tôi dành cho cô ấy rất nhiều thời gian và sự chăm sóc. Hầu như bất cứ lúc nào cô ấy cần tôi luôn có mặt và luôn vui vẻ với cô ấy.
Vương Trọng Sang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét