Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Nhà doanh nhân thanh đạm

Lần đầu tiên leo lên vị trí giàu nhất trong danh sách của Forbes, tỷ phú Mexico Carlos Slim đáng lẽ đã có một cuộc sống xa hoa thừa mứa như những người lắm tiền nhiều của khác. Thế nhưng, ông lại chọn cho mình lối sống giản dị hơn nhiều.
Đang sở hữu khối tài sản lớn nhất hành tinh, Carlos Slim vẫn giới hạn lương hằng tháng của bản thân chỉ ở 24.000 USD. Ngày ngày ông vẫn di chuyển bằng xe thể thao đa dụng Suburban giá khoảng 40.000 USD.
Gần đây, ông mới sắm cho mình một cái đồng hồ đeo tay làm bằng nhựa. "Slim sống một cuộc sống thanh đạm", nhà viết tiểu sử Jose Martinez nói với AFP. Hồi 2002, Jose Martinez viết cuốn sách "Carlos Slim, unpublished portrait" (tạm dịch Carlos Slim, tấm chân dung chưa một lần xuất bản), đang được phát hành rộng rãi trên lãnh thổ Mỹ Latin.
Carlos Slim, năm nay 70 tuổi, đã vượt qua Bill Gates để đứng đầu danh sách giàu nhất thế giới 2010, với tổng tài sản ước tính 53,5 tỷ USD.
Tài sản của ông tăng lên chóng mặt trong năm 2009. Theo thống kê của Forbes vào tháng 3/2009, Carlos Slim sở hữu 35 tỷ USD và giàu thứ 3 thế giới. Chỉ 12 tháng sau, đại gia Mexico vượt mặt Warren Buffett và Bill Gates để trở thành người giàu số một thế giới sau khi có thêm 18,5 tỷ USD. Cùng khoảng thời gian đó, cổ phiếu của hãng truyền thông America Movil nơi ông sở hữu 23% cổ phần, tăng 35%
Theo những người nghiên cứu về tiểu sử của ông, tài sản của Carlos Slim còn vượt xa con số Forbes đã tính toán. Người đàn ông này đang nắm trong tay từ 30 đến 40% thị trường chứng khoán Mexico.
Carlos Slim sinh tháng 1/1940 trong một gia đình trung lưu tại Mexico City. Bố ông là người di cư từ Lebanon. Slim bắt đầu sự nghiệp buôn bán từ năm lên 10, bằng việc bán kẹo và đồ uống cho chính gia đình mình.
Năm 1965, khi mới 25 tuổi, ông đã có thương hiệu của riêng mình. Đến thập kỷ 1980, cái tên Carlos Slim nổi lên như một doanh nhân nổi tiếng, tham gia nhiều ngành từ bất động sản đến thương mại. 1982 là thời kỳ rối ren trong lịch sử Mexico với cuộc khủng hoảng nợ và làn sóng quốc hữu hóa hệ thống ngân hàng. Lúc đó, Carlos Slim quyết định biến khủng hoảng thành cơ hội, tập trung toàn lực để đầu tư và mua lại các công ty lớn. Nhờ đó, ông nhanh chóng thâu tóm hàng loạt công ty, mà nhiều cái tên trong số đó sau này trở thành thống lĩnh trong nền kinh tế Mexico.
Hiện nay, ông là Chủ tịch kiêm CEO của ba công ty hàng đầu Mexico là Telmex, Telcel và América Móvil, đồng thời có mặt trong ban quản trị của hàng loạt công ty, tổ chức khác.
Trong vòng 10 năm qua, ông đã đầu tư hơn 60 tỷ USD vào khu vực Mỹ Latinh. Năm ngoái, Carlos Slim chi 250 triệu USD vực dậy tờ New York Times đang trong cơn khủng hoảng, trở thành đối tác lớn thứ 2 của tờ báo Mỹ. Việc này khiến nhiều người trong ngành ngạc nhiên khi nghĩ rằng ông trùm truyền thông của Mexico đang bắt đầu lấn sân sang Mỹ.
Slim luôn nhắc đi nhắc lại phương châm của mình là "không bao giờ làm kinh tế với chính trị gia".
Hiện nay ông là cha của 6 người con, 3 trai 3 gái. Ba người con trai là Carlos, Marco Antonio và Patrick Slim Domit giữ những trọng trách quan trọng trong ba công ty của bố mình.
Carlos có lòng đam mê lớn đối với lịch sử, nghệ thuật và tự nhiên. Một trong những con gái của Slim đang quản lý bộ sưu tập nghệ thuật lớn nhất Mỹ Latinh, trong đó có khoảng 300 tác phẩm của nhà điêu khắc người Pháp Auguste Rodin. Ngoài ra, ông còn là fan của môn bóng chày và đã viết vài bài báo về thể thao.

Muốn thành công cần kết hợp tài, tầm và tâm

Trên thế giới có 3 loại người: người may mắn, người xui xẻo và người bình thường. Anh Lê Kim Giàu, Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Hưng Khang, cho rằng, mình là người may mắn. Theo anh, xui xẻo chẳng qua là những thử thách giúp chúng ta cứng cỏi hơn mà thôi. “Tôi đã đọc được đâu đó rằng: Cuộc sống là một trò chơi tìm kiếm. Khi một cánh cửa sập lại với mình, chắc chắn sẽ có 5, 7 cánh cửa khác mở ra và có người trải thảm đỏ đón mình”, anh tâm sự.
Ông Lê Kim Giàu, TGĐ Công ty Cổ phần Hưng Khang
Khi nào và ở đâu, anh đã từng bị mộtcánh cửa sập lại và 5, 7 cánh cửa khác mở ra?
Năm 1970, từ Campuchia, tôi trở về Việt Nam. Đối với tôi, đó là thời kỳ bóng đêm bao trùm, vì trước đó tôi sống rất sung sướng, ăn học đi đứng đều có người phục vụ. Dù mới 9 tuổi, nhưng tôi đã phải tìm kế sinh nhai. Tôi nghĩ, mình “ăn theo thuở, ở theo thời”, bằng mọi giá phải kiếm đồng tiền một cách lương thiện bằng mồ hôi, nước mắt. Tôi bán hàng rong, chạy xe ba gác, làm đủ nghề. Quãng thời gian lượm hạt cao su, mót lúa, đốn củi đem về cho bà ngoại bán đổi gạo đã để lại ấn tượng sâu đậm trong ký ức tuổi thơ tôi. Đến năm 1988, tôi xin làm phụ việc trên tàu và dành dụm đến năm 1993 thì được 300 USD rồi ra làm riêng.
Với 300 USD, tôi thuê 1 chiếc xà lan để chở dầu thuê. Đến năm 1995, tôi tích lũy được một số vốn kha khá. Nhưng một lần nữa, bóng đen lại đổ ập lên mình. Chủ cho thuê xà lan thông báo ngưng hợp đồng trước thời hạn vì phải phục vụ cho mục đích quân sự (xà lan này do một tư nhân cùng với quân đội bỏ vốn đầu tư rồi nhận khoán, sau đó cho tôi thuê lại).
Hai tháng sau, tình cờ tôi gặp lại đồng nghiệp cũ tại Sài Gòn. Anh đã cho tôi vay tín chấp 400 triệu đồng với lãi suất 3% và bảo đóng tàu mới để làm ăn. Anh bạn nói rõ, anh giúp tôi bởi tôi có thiện chí làm ăn. Thêm 200 triệu đồng từ một bà chủ xà lan là khách hàng nữa cùng vốn liếng trong nhà bán khoảng 42 triệu đồng, tôi đổ tất cả vào đóng tàu.
Đến năm 2001, tôi đã sở hữu được 4 chiếc tàu chở dầu mang thương hiệu Quốc Cường. Với kinh nghiệm trong ngành vận tải xăng dầu bằng đường sông, tôi quyết định đầu tư thêm ngành đóng tàu. Từ năm 2001 đến cuối năm 2004, nhận thấy ngành kết cấu thép có thị trường rộng lớn, tôi lại chuyển từ ngành đóng tàu sang ngành kết cấu thép, vì đây là lĩnh vực đơn giản và ít phức tạp hơn.
Từ 300 USD khởi nghiệp năm 1993, đến nay, anh có trong tay khoảng bao nhiêu vốn?
Tôi chỉ biết tôi có đủ tiền lo cho các con tôi ăn học. Các tổng giám đốc thành công trên thế giới đều thường nhờ vào 70% kinh nghiệm, 20% trải nghiệm, 10% còn lại là kiến thức học ở trường. Tôi thiếu 10% cuối cùng nên luôn cố gắng rèn luyện bản thân, học hỏi những người xung quanh. Tôi đã học từ những người đi trước, từ các giáo sư đến bạn bè, đối tác, thậm chí nhân viên của mình.
Con tôi sau khi du học đã trở về nước và trở thành trợ lý đắc lực, luôn kề vai sát cánh cùng tôi trong các dự án mà Hưng Khang đảm nhận. Đối với các nhân viên trong Công ty, tôi cũng khuyến khích, hỗ trợ họ trau dồi kiến thức, đặc biệt là kỹ năng quản lý.
Việc giảm nhân sự từ 200 xuống còn 70 người trong khủng hoảng kinh tế có phải là chiến lược cắt giảm nhân sự của Công ty khi gặp khó khăn?
Khủng hoảng kinh tế thế giới tất nhiên ảnh hưởng ít nhiều đến tình hình sản xuất kinh doanh của các doanh nghiệp Việt Nam. Tuy nhiên, ảnh hưởng đó không đáng kể so với tốc độ tăng trưởng của Hưng Khang. Công ty cắt giảm nhân sự nhằm thực hiện chủ trương cơ giới hóa, tự động hóa hoạt động sản xuất của nhà máy. Chúng tôi khuyến khích các cá nhân sáng tạo, cải tiến máy móc, thiết bị, sức máy thay sức người.
40% máy móc đang vận hành tại Nhà máy Hưng Khang đều ra đời từ Xưởng chế tạo máy của tôi. Hệ thống máy móc của Công ty ngày càng được cải tiến.
Hưng Khang có khách hàng lớn và đối thủ cạnh tranh nào?
Những khách hàng lớn của Công ty là PepsiCo (Mỹ), Toyota (Nhật), Sonadezi (Việt Nam)... Còn đối thủ, tôi không quan tâm lắm bởi chúng tôi đã đề ra hướng đi và có chiến lược lâu dài.
Thời điểm khó khăn nhất của Hưng Khang?
Trong quá trình hình thành và hoạt động đến nay, Hưng Khang chưa gặp phải khó khăn nào đáng kể. Chúng tôi luôn thận trọng trong các bước đi. Làm gì thì cũng phải huề vốn hoặc lời chút ít mới làm. Do đó, chúng tôi chưa từng bị thua lỗ.
Tuy nhiên, giai đoạn đóng chiếc xà lan chở dầu đầu tiên là giai đoạn khó khăn nhất của tôi. Lúc đó, tiền chở thuê chỉ vừa đủ để trả tiền lãi. Tôi nghĩ, mình phải đột phá để vượt qua khó khăn. Và đó là chiến lược đúng. Trước mỗi khó khăn, tôi luôn bình tĩnh nhìn thẳng vấn đề, vạch ra các giải pháp, tính toán chi ly từng bước một, tùy vào thời điểm, tùy vào thực tại mà đưa ra giải pháp an toàn nhất.
Chuyên cung cấp các giải pháp kết cấu thép cho các công trình công nghiệp, thương mại, dịch vụ, vậy trong quản trị nhân sự, Hưng Khang có áp dụng “giải pháp thép” không?
Tôi xem nhân viên như người trong gia đình. Trong kinh doanh, chúng tôi luôn đề cao chất lượng - số lượng, thời gian, cho đó là sự sống còn của Công ty. Tuy nhiên, chính nhân viên là yếu tố quan trọng tạo nên sự sống còn đó. Đối với tôi, con người là nguồn lực quan trọng nhất của một doanh nghiệp. Tôi luôn khuyến khích nhân viên phát minh ra sản phẩm mới cũng như đổi mới trong môi trường làm việc tập thể.
Trong kinh doanh, tôi luôn coi trọng đạo đức. Và hơn hết, muốn thành công thì phải có niềm đam mê và sẵn sàng học hỏi.
(Theo nhipcaudautu)
Flag Counter