Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Doanh nhân Nguyễn Quốc Toàn- Làm giám đốc bằng... 2 ngón tay!



Bị liệt toàn thân, chỉ còn cử động được hai ngón tay song anh vẫn vươn lên học tập và trở thành giám đốc công ty tin học. Đó là chuyện của Nguyễn Quốc Toàn (thị xã Phú Thọ, tỉnh Phú Thọ).




Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan gặp gỡ, động viên Nguyễn Quốc Toàn
tại Hội nghị biểu dương người tàn tật, trẻ mồ côi và người bảo trợ tiêu biểu.

Dùng cằm nhấn “Enter”.

Sinh ra cũng bình thường như bao đứa trẻ khác nhưng đến 11 tháng tuổi, một cơn sốt ác tính đã khiến Nguyễn Quốc Toàn bị liệt toàn thân, mất 100% sức lao động. Từ đó, anh không thể đi đứng, cầm nắm vật gì, mọi sinh hoạt cá nhân đều phụ thuộc vào người khác. Hàng ngày, bố mẹ đi làm, các anh đi học, còn anh thì “nửa nằm, nửa ngồi” bên ô cửa sổ nhìn cuộc sống bên ngoài với những mơ cháy bỏng.

6 tuổi, khi các bạn háo hức đến trường, Toàn mơ ước được đi học như các bạn. Thấy vậy, bố Toàn đã mua bảng chữ cái và kiên trì dạy chữ cho con. Bằng tất cả nỗ lực, Toàn đã biết đọc nhưng tay không thể cầm bút để viết vì ngón tay quá yếu. Thậm chí, nếu không có dây chằng, Toàn không thể ngồi vững trên xe lăn. Không để thời gian trôi đi một cách vô ích, Toàn tìm đến sách truyện như liều thuốc tinh thần hữu hiệu để cảm nhận được mình đang sống. Tòan đã đọc hầu hết các cuốn sách do bạn bè và người thân mang về. Thế nên Toàn lúc nào cũng có vẻ già dặn hơn so với tuổi.

Toàn kể: năm 1998, người anh trai đi xuất khẩu lao động biết em mình ham học đã gửi về một chiếc máy tính xách tay. Toàn gắn bó với chiếc máy tính xách tay từ đó. Cùng với sự giúp đỡ của mọi người xung quanh và sự kiên trì sẵn có, Toàn làm quen với máy vi tính qua một bàn tay gõ phím và dùng cằm nhấn “Enter”. Từ đây, chiếc máy vi tính như người bạn thân thiết mặc dù không ít lần, Toàn chật vật với những cơn đau tái mặt khi phải cử động những ngón tay vốn không lành lặn của mình. Với 2 ngón tay còn chịu sự điều khiển của đầu óc, Toàn đã mày mò tự học và sử dụng thành thạo máy vi tính, đọc hiểu tiếng Anh. Lúc đầu Toàn chỉ sử dụng máy tính cho nhu cầu học tập và làm việc thông thường, nhưng do máy tính thường gặp sự cố, Toàn lần mò tìm cách tự khắc phục, dần dần anh biết sửa chữa máy tính.

“Phần mềm” hoàn hảo

Từ một cậu bé tật nguyền, sau mấy năm, Toàn đã trở thành người giỏi tin học nhất thị xã nghèo miền trung du. Năm 2002, Toàn nài nỉ bố mẹ “đầu tư” cho mình một “trung tâm tin học”. Trước sự kiên trì thuyết phục và niềm đam mê mãnh liệt của Toàn, gia đình cũng chấp thuận. Toàn cùng một người bạn về Hà Nội mua máy vi tính, kết nối Internet và trở thành người đầu tiên đưa Internet về làng. Căn nhà của Toàn nhanh chóng trở thành trung tâm tin học lớn nhất vùng và dạy tin học miễn phí cho các bạn trẻ. Hình ảnh Toàn lọt thỏm trên xe lăn cùng thợ kỹ thuật đến sửa chữa máy tính cho khách tại nhà lúc đầu là chuyện lạ, gây sửng sốt cho không ít người nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên quen thuộc với người dân thị xã Phú Thọ. Cả thế giới đã hiện lên trước mắt Toàn và các em nhỏ vùng quê nghèo thông qua chỉ một cái nhấp chuột.

Năm 2004, Toàn đã được dự Hội nghị biểu dương người khuyết tật, trẻ mồ côi toàn quốc lần thứ nhất. Từ hội nghị này, Toàn đã nung nấu muốn làm việc nhiều hơn nữa để khẳng định bản thân. Năm 2005, Toàn xuống Hà Nội xin học nghề ở một số công ty máy tính. Năm 2007, Toàn thành lập Công ty TNHH Thương mại NQT, quyết tâm dấn thân sâu hơn vào thương trường. Trên chiếc xe lăn do bạn bè đẩy đi, Toàn đi khắp thị xã để lắp đặt máy, cài đặt chương trình và tư vấn cho khách hàng. Nhiều hợp đồng lắp đặt máy, bảo trì mạng… đã được ký kết với các doanh nghiệp, công ty lớn.

31 tuổi, không một ngày đến trường, chỉ với hai ngón tay cử động được và một nghị lực sống, Nguyễn Quốc Toàn đã làm tất cả để chứng minh tuyên ngôn của mình: “Thân xác tôi là phần cứng, tâm hồn tôi là phần mềm. Tôi phải sống và sẽ sống có ích để chứng tỏ “phần mềm” của tôi hoàn chỉnh”.

Nguyễn Quốc Toàn là một trong số gần 300 đại biểu đã tham dự hội nghị biểu dương người tàn tật, trẻ mồ côi và người bảo trợ tiêu biểu do Bộ LĐ- TB- XH và Hội bảo trợ người tàn tật và trẻ mồ côi VN vừa tổ chức ngày 12-4 tại Hà Nội. Đánh giá cao những nỗ lực của người tàn tật, trẻ mồ côi trong việc hòa nhập với xã hội, bà Nguyễn Thị Doan, Phó Chủ tịch nước cho rằng, những người tàn tật và trẻ mồ côi VN đã thể hiện được khí phách VN, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng là người chiến thắng. Theo bà Doan, trong thời gian qua, người khuyết tật và trẻ mồ côi còn gặp nhiều khó khăn. Quốc hội đang xem xét và cho ý kiến về Luật người khuyết tật. Bà Doan cũng kêu gọi các tổ chức, cá nhân tiếp tục có những ủng hộ, giúp đỡ về vật chất và tinh thần để người khuyết tật, trẻ em mồ côi hòa nhập với xã hội hơn.
Minh Hiếu
Nguồn: congluan

Doanh nhân Vũ Thị Hoài Sơn: Người Việt đầu tiên làm kem trang trí bánh

Từ một hướng dẫn viên du lịch có trình độ cao, chuyên đảm nhận những tour khách doanh nhân khó tính, tiếp xúc nhiều với những nhà kinh doanh đến từ nhiều nước, kinh doanh thấm vào máu khiến chị rẽ ngang, bỏ nghề hướng dẫn viên chuyển sang làm kinh doanh.

Tổng Giám đốc Vũ Thị Hoài Sơn và đội ngũ nhân viên, kỹ thuật viên của công ty Nhất Hương.

Chị là Tổng giám đốc công ty chuyên về sản xuất kem trang trí bánh kem, Công ty Nhất Hương - Vũ Thị Hoài Sơn.

Rẽ ngang với kem


Rời quê hương Hải Dương, chị Vũ Thị Hoài Sơn vào lập nghiệp tại thành phố Hồ Chí Minh từ năm 1991. Vốn liếng tiếng Anh của cô sinh viên Đại học Ngoại ngữ Hà Nội khiến chị được cấp trên tại công ty du lịch OSC tin tưởng giao cho những tour khách khó tính.


Năm 1994, sau 3 năm làm hướng dẫn viên du lịch, chị rời bỏ những đoàn khách. Cả gia đình không ai theo nghề làm bánh, nhưng chị lại chọn bánh. Chị chính thức trở thành nhà phân phối cho hãng kem trang trí bánh nổi tiếng thế giới - Richs.


Năm 2007, sau mười mấy năm làm nhà phân phối, chị đã góp phần làm cho Richs trở thành một nhãn hiệu dường như độc quyền trong lĩnh vực phân phối kem trang trí bánh tại Việt Nam. Tuy nhiên, khi Richs ngày càng lớn mạnh thì chị cũng nhận ra vai trò của mình không còn sức quan trọng với công ty nữa. Chị quyết định ra riêng với công ty Nhất Hương.


“Hồi đó, toàn thị trường chỉ có Richs là mạnh nhất, cùng với một số sản phẩm nhập khẩu từ Trung Quốc, Đài Loan thống lĩnh thị trường. Vì vậy, khi tôi ra công ty, những người làm bánh, những công ty sản xuất bánh không tin nổi tôi sẽ có thị phần và sống được…”, chị Sơn nhớ lại.





Một số sản phẩm của Nhất Hương


Thời điểm đó, không ai nghĩ rằng người Việt Nam sẽ sản xuất được kem trang trí bánh. Vì so với những sản phẩm trong hệ nhũ (sữa chua, kem ăn…) thì kem trang trí bánh khó làm nhất. Hơn nữa, người ta đã quen với việc dùng hàng của các công ty ngoại. Tuy nhiên, chị muốn chứng tỏ rằng, người Việt hoàn toàn có thể làm ra những sản phẩm này.


Vươn lên


Từ một công ty bị giới cùng ngành coi thường, không thèm quan tâm, cảnh giác, chỉ sau gần 2 năm, Nhất Hương đã vươn lên giành thị phần và được coi là đối thủ nặng ký.


Sau khi chuyển đổi từ dây chuyền sản xuất, công nghệ của Trung Quốc sang Hà Lan, công ty của chị đã không ngừng tăng trưởng về doanh số cũng như thị phần. Tốc độ tăng trưởng mỗi năm gần 30%, chiếm gần 40% thị phần kem trang trí bánh khiến Nhất Hương trở thành công ty số 2 tại thị trường Việt Nam.


Nỗi lo của chị giờ đây không còn là việc công ty không có khách hàng, tăng trưởng chậm mà chuyển sang nỗi lo mới. Đó là tốc độ tăng trưởng của công ty quá nhanh, “nó lớn lên từng ngày khiến tôi lo rằng mình không theo kịp sự phát triển này”, chị tâm sự.


Hiện nay, chị vẫn tích cực tham gia những khóa học nâng cao nghiệp vụ, đi học nghề ở nước ngoài và vạch ra kế hoạch sắp tới cho công ty để chia sẻ gánh nặng khi công ty ngày càng lớn mạnh.


Ấp ủ của chị là mở một trường dạy nghề làm bánh và tư vấn mở cửa hàng bánh cho khách hàng vào năm 2011. Theo chị, mở hàng bánh là một hướng kinh doanh tốt, mang lại lợi nhuận cao và rất tiềm năng tại Việt Nam hiện nay.





Một buổi dạy kỹ thuật của Công ty Nhất Hương. Giám đốc Vũ Thị Hoài Sơn (X) người đứng thứ hai bìa trái.



Giành giật thị trường với nước ngoài

 “Nhiều khi trăn trở, suy nghĩ mãi, tại sao mình lại làm cái việc bon chen, nhiều mệt mỏi này? Vì rằng mình là phụ nữ mà, sao mình không an phận? Những lúc ấy mình cảm giác hối hận nhiều vì đã lao vào con đường lắm chông gai này”, nữ giám đốc suy tư.

Tuy nhiên, cái mệt mỏi, hối hận của chị không phải là từ việc mỗi ngày phải như con thoi, đi đi về về giữa hai quận 3 - Củ Chi để lo cho nhà máy và công ty, cũng không phải vì phải thức khuya dậy sớm. Cái mệt mỏi của chị là khi công ty chưa tìm ra được khách hàng, là khi tốc độ tăng trưởng của công ty quá chậm.


Đỉnh điểm của mệt mỏi là năm 2009, công ty đối diện với những vụ kiện từ đối thủ, lo lắng đến mất ăn mất ngủ làm tóc chị bạc đi trông thấy. “Đã phải nhuộm tóc dù mới hơn 40”, giữa câu chuyện, chị trở nên trầm ngâm.


Tuy nhiên, khi được hỏi tại sao không rút lui vào hậu trường, chị cho biết rằng hiện tại Nhất Hương công ty của chị là công ty duy nhất của Việt Nam trong thị trường này. Chị muốn chứng minh rằng người Việt hoàn toàn có khả năng làm tốt trong lĩnh vực này, không thể để tất cả thị trường cho người nước ngoài.


Nguồn: tamnhin

Flag Counter