Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Nữ tướng vàng nữ trang



  Xây dựng thương hiệu vàng nữ trang hàng đầu Việt Nam từ con số 0, CEO của PNJ - Cao Thị Ngọc Dung cho rằng, để thành công trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, phải biết tự giải tỏa trong tâm trí mình.



Năm 1988, khi mới tiếp nhận nhiệm vụ thành lập công ty vàng, bà Dung rất lo lắng bởi chưa có kiến thức gì về ngành này. Thế rồi, Công ty PNJ vẫn ra đời và cho ra miếng vàng Phượng Hoàng năm 1989, tồn tại song song với miếng Rồng Vàng của SJC.
Tuy nhiên, năm 1992, UBND TP HCM có chủ trương hóa giá nhà tính bằng vàng SJC, giúp thương hiệu này có lợi thế lớn của một phương tiện thanh toán chính thức. "Nếu lúc này PNJ cũng tập trung đầu tư vào vàng miếng, nhất định sẽ không thể cạnh tranh được với SJC. Vì thế, tôi quyết định dồn toàn lực sang hướng phát triển ngành vàng nữ trang còn vàng miếng chỉ là thứ yếu", nữ CEO chia sẻ.
Khi sản xuất vàng nữ trang, phần lớn các công ty khác đều hợp tác với chủ hiệu vàng tư nhân để lấy kinh nghiệm. Riêng bà Dung lại nghĩ rằng, nếu dựa vào người khác sẽ khó lớn lên được và quyết định tự làm. Lúc đó, trong nước không có một trường lớp nào dạy về ngành vàng nữ trang, mọi thông tin đều phải tự mày mò.
Bà Dung tìm những người quen của gia đình có kinh nghiệm kinh doanh ngành kim hoàn, thuê mướn kỹ thuật viên có tay nghề... để tự học hỏi kinh nghiệm. Bên cạnh đó, công tác hạch toán của ngành kinh doanh đặc biệt này cũng là một vấn đề khá rắc rối, phải giải bài toán làm sao để đảm bảo nguồn vốn bằng vàng và đạt được lợi nhuận. Giá vàng lại tăng giảm hàng ngày hàng giờ khiến vị thủ lĩnh trẻ mất ăn mất ngủ khi tìm ra lời giải.
Tuy nhiên, giai đoạn khó khăn nhất với nữ doanh nhân này là lúc thực hiện ý tưởng đưa ngành nữ trang thủ công theo hướng công nghiệp hóa. Bà Dung được TP HCM giới thiệu hợp tác với một công ty nước ngoài, nhưng vì thấy sự hợp tác này không có lợi nên một lần nữa CEO PNJ quyết định tự đi lên bằng nội lực.
Khẩn trương bắt tay vào việc nhập khẩu dây chuyền máy móc thiết bị, nhưng người ta chỉ bán cho bà máy móc chứ không chuyển giao công nghệ. Để tìm cách vận hành, bà lại phải tự tìm đến các nước có thế mạnh về ngành công nghiệp kim hoàn để học hỏi kinh nghiệm. “Nghề sẽ dạy nghề", nữ tướng PNJ bộc bạch.
Thử nghiệm cả năm trời PNJ mới tạo ra được những sản phẩm nữ trang đầu tiên sản xuất theo mô hình công nghiệp. Nhưng có sản phẩm rồi thì gặp vấn đề về thị trường thị trường tiêu thụ. Vì đây là sản phẩm nữ trang cao cấp, có độ nét cao nên tỷ lệ hao hụt lớn, khiến giá thành cũng cao hơn các thương hiệu khác.


Cũng có lúc bà cảm thấy nản lòng nhưng nhờ vào sự động viên và giúp đở của Chủ tịch Hội đồng Vàng thế giới Khu vực châu Á, nữ doanh nhân này vẫn kiên trì với con đường của mình. Chủ tich Hội đồng Vàng thế giới Khu vực châu Á phân tích, các nước khác muốn thành công trong ngành này đã phải trải qua mấy chục năm. PNJ mới bắt tay vào làm thì chắc chắn không tránh khỏi những khó khăn buổi đầu. "Bà đang đi đúng đường thì cứ mạnh dạn bước đi", vị chủ tịch Hội đồng vàng kết luận.
Sau 5 năm, một xí nghiệp sản xuất nữ trang theo quy trình công nghiệp thực sự hình thành, cùng với đó là một mạng lưới phân phối rộng lớn đưa PNJ thành thương hiệu nữ trang hàng đầu tại Việt Nam.
Nữ tướng PNJ và chồng - Tổng giám đốc Ngân hàng Đông Á, Trần Phương Bình. Ảnh: NVCC
Năm 2011, khó khăn lớn nhất đối với ngành vàng là sự không ổn định của kinh tế thế giới và trong nước khiến giá vàng bất ổn. Nhiệm vụ của người kinh doanh phải canh theo giá vàng để kịp ứng phó. Đặc biệt, những thời điểm sốt giá, bà phải đưa ra những quyết định mang tính sống còn. "Cái khó của người lãnh đạo trong ngành này là phải làm sao vừa kinh doanh nhưng phải đảm bảo được giá trị nguồn vốn của mình không bị sụt giảm", bà nói.
Hiện nay, mặc dù vàng miếng PNJ chỉ là phần thứ yếu trong hoạt động kinh doanh của công ty nhưng nó vẫn là một thương hiệu uy tín trên thị trường được bà dày công vun đắp. Trong tương lai có thể sản phẩm ấy sẽ không còn tồn tại theo cơ chế chính sách mới khiến nữ tướng PNJ không khỏi chạnh lòng. Tuy nhiên, bà cho rằng, thiệt thòi của công ty thì chắc chắn có nhưng sẽ tìm cách bù đắp sau. Quan trọng là phải biết hy sinh cho quyền lợi của quốc gia.
Bà tâm sự, có những lúc kinh doanh vàng miếng lãi hơn cả triệu đồng một lượng nhưng trong lòng không vui, bởi điều đó phản ảnh sự bất thường. Như vậy lợi nhuận chỉ tập trung cho một số ít (trong đó có PNJ) nhưng lại gây bất ổn cho nền kinh tế và sự thiệt thòi của người dân.
Dành phần lớn thời gian vào công việc và dấn thân vào các hoạt động cộng đồng, bà Dung dường như quên việc tìm niềm vui riêng cho mình. Bù lại, nữ tướng PNJ may mắn có người chồng (Tổng giám đốc Ngân hàng Đông Á - Trần Phương Bình) là bạn tri kỷ, luôn động viên, khuyến khích bà vượt qua mọi sóng gió trong công việc và cuộc sống. Ngoài ra, ba cô con gái cũng là nguồn vui rất lớn của nữ doanh nhân này.
Để thành công trong một môi trường cạnh tranh gay gắt hiện nay, Tổng giám đốc PNJ Cao Thị Ngọc Dung cho rằng, quan trọng nhất là yếu tố tự giải tỏa trong tâm trí mình. Ngoài ra, người làm kinh doanh đừng bao giờ nhìn mọi việc bằng cái nhìn hoàn hảo và phải luôn sẵn sàng chấp nhận khó khăn thì áp lực sẽ trở nên nhẹ đi.
Nữ doanh nhân cũng không quên đúc kết, bản lĩnh bao giờ cũng làm nên sự khác biệt của mỗi người. Khi muốn làm điều gì, các bạn trẻ phải xác định được mục tiêu rõ ràng rồi thiết lập con đường đi để chinh phục. Trên con đường ấy sẽ luôn gặp những khó khăn nhưng mình phải biết nhìn thẳng vào nó để vượt qua và thẳng tiến đến mục tiêu.
Theo Biz.cafel.vn

Lập nghiệp từ " Xe Cuốc "



Lời giới thiệu tóm tắt:
-   Anh: Nguyễn Minh Hải
-   Công ty: Công ty TNHH đầu tư thương mại Hải Nguyễn
-   Năm thành lập: 2006
-   Lĩnh vực hoạt động: Dịch vụ máy văn phòng
-   Nghành nghề hoạt động chính
+  Ngành 1: sửa chữa, cung cấp máy tính, máy in, máy photo, thiết bị văn phòng đổ mực in;
+  Ngành 2: Bảo trì, bảo dưỡng thiết bị máy văn phòng
-    Quy mô hiện tại: 10 nhân viên
Anh Nguyễn Minh Hải – Giam Đốc Công Ty TNHH ĐẦU TƯ THƯƠNG MẠI  HẢI NGUYỄN nhìn lại con đường khởi nghiệp của bản thân.
“ Thất bại hãy xem đó là thử thách một khó khăn trong nghàn vạn khó khăn. Nếu đường đi cứ yên lặng phẳng bằng thì tới đích chẳng còn gì thú vị”. Đó là quan điểm chủ đạo xuyên suốt suy nghĩ của bản thân và tôi lấy thất bại là một bài học quý giá để gồng mình trong cuộc sống.
Giữa thủ đô nhộn nhịp và xô bồ tôi không có gì ngoài chiếc xe đạp “Cà Tàng” mà bố mẹ cho để học hết  bốn  năm Bách Khoa, tuy nó cũ nát nhưng với tôi đó là cả một tài sản quý giá nên tôi gọi nó là “ Xe cuốc”.  Cuộc sống sinh viên với bao nhiêu lo toan “ tiền thuê nhà, tiền  học, rồi những chi phí phát sinh bên ngoài…” những khoản tiền đó bố mẹ có xoay tới đâu cũng không thể đáp ứng cho tôi được. Hết giờ học các bạn cùng trang lứa  vui vẻ hẹn hò đi chơi, đi mua sắm còn tôi thì cưỡi vội lên con “Xe Cuốc” đạp xe ba cây số đi dạy thêm.
Tôi nói những câu dưới đây không phải là để chỉ trích con nhà giàu, mà chỉ một cá nhân con nhà giàu đã hành hạ tôi trong khoảng thời gian tôi dạy kèm thêm cho cậu. Vào thời điểm năm 1996 máy tính là niềm mơ ước của bao nhiêu người đi làm thế nhưng cậu ấm mới chỉ học lớp 6 mà đã sở hữu ngay một con máy tính  mới toanh để phục vụ cho sở thích chơi điện tử của cậu. Tôi mang tiếng là đi dạy kèm nhưng phải nói là “bảo mẫu” thì đúng hơn. Đang dạy thì bà giúp việc mang đồ ăn lên “thầy giỗ cho cháu nó ăn hộ tôi cái”, rồi khi không chịu học tôi quát nó thì mẹ nó bảo “thầy cho cháu chơi điện tử lúc rồi cháu nó học tiếp”. Với bản chất nóng tính tôi không chịu được sự đàn áp  từ phía phụ huynh cậu ấm và xin nghỉ việc.
Dắt xe ra về với tâm trạng rối bời mình không đi dạy thêm nữa thì lấy đâu ra tiền đóng học? Tôi nghĩ mình học chuyên nghành điện tử sao không xin vào chỗ nào đó liên quan tới chuyên nghành làm nhi? Đạp lân la khắp các con phố gặp quán net nào tôi cũng vào xin việc, đi đâu cũng hỏi “đã có kinh nghiệm chưa” tôi lắc đầu nên không có ai nhận. Không bỏ cuộc hôm sau khi kết thúc giờ học tôi lại tiếp tục đi may thay vào  quán nhỏ bên đường lại được nhận vào trông máy buổi chiều, tôi vừa làm vừa tự mày mò sửa mỗi khi có máy tính hỏng nên chủ quán rất tin tưởng tôi.
Bốn năm đại học  kết thúc, năm 2000 tôi tốt nghiệp ra trường, trong tay ngoài tấm bằng đại học và con xe cuốc thì tôi chẳng có gì. Tôi lập kế hoạch để đi xin việc nhưng đi tới đâu cũng hỏi "anh có xe máy chưa"? Tôi lại lắc đầu và lẳng lặng bước đi. Lúc đó trong tay không có một xu tôi đành bán đi người bạn đã gắn bó với tôi bốn năm qua trên giảng đường đại học cho bà đồng nát để lấy lộ phí về quê. Bố mẹ vay mượn mua cho tôi con xe đời 81 cũ để lấy phương tiện đi lại, tôi nghĩ với mình như thế này là quá may mắn rồi, tôi vội phóng xe lên thành phố và đi xin vào làm sữa chữa cho một văn phòng sửa máy tính.
Một năm làm thuê ròng rã năm 2001 tôi đã góp được một chút vốn để ra mở văn phòng sửa máy tính riêng lấy tên “ Máy văn phòng Hồng Hà”. Nói là văn phòng nhưng thực tế tôi chỉ mượn nhà trọ làm văn phòng mà thôi. Kinh nghiệm không có, vốn cũng không mà xung quanh tôi đang có bao nhiêu đối thủ vây quanh, tôi đành lập một kế hoạch kinh doanh “ In và phát từ rơi cho từng công ty”. Tôi vừa là quản lý, vừa là nhân viên kinh doanh…Có một số công ty đã biết đến tôi nên tôi vừa sửa máy, vừa đổ mực máy in, tôi vay mượn thêm bạn bè để đổ vốn vào kinh doanh bán máy tính. Trong một lần tai nạn giao thông bị thương nặng tôi dồn hết tiền để chạy chữa thậm chí tôi còn phải nhờ thằng bạn thân bán hết những thứ gì còn sót lạị để thanh toán tiền viện phí. Thế là văn phòng máy tình Hồng Hà  giải thể.
Thêm một lần nữa tôi đi làm thuê cho công ty máy tính nhưng lần này quãng thời gian mà tôi làm không phải một năm mà là năm năm. Với thất bại từ Hồng Hà tôi rút ra cho mình một bài học “không nên nóng vội đầu tư khi chưa có vốn và kinh nghiệm”. Năm 2006 khi cảm thấy tay nghề chín chắn và có thêm một chút vốn tích góp tôi quyết định mở công ty về chuyên nghành máy tính “Công Ty TNHH ĐẦU TƯ THƯƠNG MẠI   HẢI NGUYỄN ”. Chuyên sửa chữa máy tính, máy in, máy photo, đổ mực in và sửa chữa một số thiết bị máy văn phòng... Tôi biết trên thị trường có bao nhiêu công ty có danh tiếng  họ lợi thế hơn tôi về nguồn vốn, kinh nghiệm và kho dữ liệu khách hàng Để giảm chi phí tôi chỉ dám thuê thêm một cậu nhân viên vào làm cùng. Hai anh em chạy từ văn phòng này đến văn phòng khác để tư vấn về dịch vụ của công ty, lên mạng tìm mail các công ty để gủi thư chào… Ba tháng trôi qua không hề có một khách hàng nào gọi, cậu nhân viên của tôi bắt đầu thấy nản và xin nghỉ việc. Hình ảnh khi nhân viên ra đi với nỗi thất vọng đè nặng lên đôi chân bước chậm rãi của cậu. Bước chân đó ám ảnh tôi và thúc dục lòng đam mê của tôi không vì chút thất bại nhỏ nhoi mà giải thể công ty thêm một lần nữa.
Không từ bỏ tôi tiếp tục đi đến làm phiền các công ty, và đi tìm các đại lý bán linh kiện giá rẻ để mua với hi vọng báo giá phù hợp sẽ thu hút được khách hàng.  Không lâu sau đã có khách hàng gọi tới công ty, những ngày đầu một mình tôi chạy đua với chiếc xe 81, có ngày phải chạy tới bốn năm công ty để sửa chữa máy tính, máy in, máy photo, rồi đổ mực… Kết thúc một ngày làm việc mệt nhoài nhưng tôi biết con đường thành công của tôi đang len lỏi đâu đây. Với tinh thần, trách nhiệm và kinh nghiệm trong công việc tôi đã mang lại niềm tin cho khách hàng nên có rất nhiều công ty gọi điện tới làm hơp đồng dịch vụ với  Hải Nguyễn . Đối tác ngày ngày càng nhiều nên tôi liên tục tuyển nhân viên vào để dịch vụ được đảm bảo tốt hơn . Lúc mới thành lập công ty chỉ có mình tôi vừa giám đốc vừa là nhân viên nhưng cho tới hôm nay tôi tự hào vì công ty  Hải Nguyễn đã có  tới hàng chục nhân viên sẵn sàng tác chiến khi có yêu cầu từ khách hàng.
Có được như ngày hôm nay tôi đã phải dẫm lên bao nhiêu khó khăn nên tôi hi vọng tất cả các bạn trẻ sau này khi lập nghiệp đừng vì khó khăn mà chùn bước, hãy ngẫng cao đầu để trãi nghiệm vì mỗi lần thất bại ta lại có thêm một bài học mới cho bản thân . Tôi biết khó khăn phía trước còn rất nhiều “ Cạnh tranh thị trường, yêu cầu khách hàng cao hơn…”. Nhưng với mục tiêu “Khách hàng là thượng đế” Công Ty TNHH đầu tư thương mại  Hải Nguyễn chúng tôi luôn đàm bảo  mang tới cho quý khách hàng một dịch vụ nhanh, chắc và chuyên nghiệp nhất.
MaiVT
Nguồn từ: khoinghiep.biz
Flag Counter