Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Lê Văn Lưu:Thành công nhờ ý chí và khát vọng làm giàu


















Vừa qua khoinghiep.info đã có 1 cuộc phỏng vấn với anh Lê Văn Lưu  giám đốc công ty cổ phần xây dựng và xuất nhập khẩu VICOMAX.Một trong những doanh nhân trẻ,năng động và thành đạt.Anh đã chia sẻ nhiều kinh nghiệm quý báu về quá trình khởi nghiệp với chúng ta
-         Anh  có thể giới thiệu một chút về mình được không ạ?
-         Tôi là Lưu, hiện tại tôi là giám đốc  công ty VICOMAX. Tôi sinh ngày 10 – 01 – 1986. (nhưng  trong hồ sơ khai sinh thì lại là 1987).  quê tôi ở Nghi Lộc, Nghệ An. Tôi cũng là người hay xa nhà từ nhỏ, và khi tốt nghiệp đại học tôi quyết định lập nghiệp ở Hà Nội.
-         Chắc anh bắt đầu kinh doanh từ rất sớm phải không ạ? Trong lúc đang đi học thì anh có làm gì liên quan tới công việc kinh doanh hay không?
-         Dúng là do hoàn cảnh bắt buộc nên tôi cũng phải chạy vạy làm thêm đủ thứ từ rất sớm. Năm thứ hai đại học tôi đã đi buôn sách cũ ở đường Láng ( Hà Nội), rồi sau đó, buôn phế liệu ở Nam Định,  thời gian kéo dài không nhiều. Nhưng cũng cho mình một vài kinh nghiệm nho nhỏ. Lúc đi học, vì không có xe máy, nên tôi đã phải tìm cách thuê xe máy ở Học viện tài chính, người ta cho thuê một ngày 7000 và tôi thuê hai ngày thứ bảy và chủ nhật để đi nhập sách hoặc bày bán ở trong khuôn viên của trường ( mà mình đã xin phép Ban giám hiệu để bán). Công việc cũng khá thuận lợi nhưng làm cho tôi thực sự rất mệt mỏi.  Sau này, tôi có đi bắt mối cho một số chủ buôn khoáng sản ở vùng Tương Dương ( Nghệ An), nhưng cũng không được lâu dài do tính chất khắc nghiệt của công việc mà mình còn đi học. Ngoài ra, tôi làm một số công việc khác như đi dạy thêm, đi phụ hồ …nhưng trong khoảng thời gian ngắn.
-         Sau khi anh ra trường anh đã từng làm những gì, anh có thể kể sơ qua cho mọi người biết được không?   
-         Phải thú nhận rằng, ngay từ nhỏ, tôi đã luôn được hun đúc ý tưởng sau khi học xong Đại học sẽ thi  làm LINH MỤC ( cha xứ trong đạo công giáo ). Vì tôi là người theo đạo Công giáo. Nhưng khi lớn  lên, và nhất là từ năm thứ 3 đại học, tôi nhận thấy mình không phù hợp với ơn gọi ấy. Nên tôi đã dần dần thay đổi - mặc dù bố mẹ và mọi người ở quê tôi rất rất buồn. Họ nghĩ rằng, tôi đã đi sai con đường. Giờ thì ông bà cũng dần hiểu ra nhưng cũng có gì đấy tiếc nuối. ( vì muốn làm Linh mục được thì phải học đại học hoặc cao đẳng, sau đó về dự thì ở trường Đại chủng viện là nơi đào tạo Linh mục, theo chu kỳ 2 năm thi một lần cả toàn giáo phận…).
-              Sau khi ra trường, tôi đã làm rất nhiều việc ở nhiều bộ phận khác nhau, Tôi làm việc cho công ty Nhựa của Hàn Quốc chuyên kinh doanh về hạt nhựa, sau đó tôi làm đại diện miền bắc cho công ty nhựa Đông Đô ở thành phố Hồ Chí Minh. Sau đó, tôi làm nhân viên bán hàng của công ty EURODOOR. Nhận thấy mình có khả năng về xây dựng, tôi nhận thầu một số hạng mục xây dựng ở khu Công nghiệp Nội Bài, Sóc Sơn và thuê công nhân ở quê tôi  làm việc. Sau đó, tôi nhận thấy kinh doanh bên ngành kính cho khá nhiều lợi nhuận. Tôi chuyển sang làm cho công ty nhôm kính Hoàng Long. Đây cũng là bước ngoặt giúp tôi định hình công việc kinh doanh hiện nay của mình.
-         Vậy tại sao và từ khi nào anh đã nhen nhóm cho mình 1 ý tưởng kinh doanh riêng hiện nay?
Tôi luôn tâm đắc câu nói của chú Đức (ông Đoàn Nguyên Đức), “tại sao người ta làm được mà mình không làm được, thế giới làm được mà mình lại không làm được”. Tôi luôn luôn khát khao cháy bỏng giấc mơ trở thành một doanh nhân thành đạt, để ít là giúp đỡ những em nhỏ ở quê tôi được đi học. Tôi nhất định sẽ lập một quỹ học bổng để giúp đỡ cho các em – vì quê tôi rất nghèo. Sau nữa, tôi nghĩ rằng, chỉ có con đường làm giàu chính đáng mới có thể làm cho chúng ta trong xã hội hiện nay mạnh lên được. Vì vậy, chưa bao giờ và chưa khi nào khao khát ấy lại cháy trong tôi mãnh liệt đến như vậy. Quả thực, trong quá trình làm kinh doanh vẫn luôn là một quá trình đi tìm và thực thi những ý tưởng. Vì vậy, từ khi có kinh nghiệm trong va chạm với cuộc sống, từ khi có được sự trải nghiệm nhiều hơn, tôi nhận ra được sứ mạng và trách nhiệm của mình. Cũng là để thoả chí đam mê của tôi từ khi tôi kiếm ra đồng tiền đầu tiên.


-         Anh  đã bắt đầu ý tưởng kinh doanh như thế nào ạ?
      Thực ra, ý tưởng kinh doanh của tôi thì rất nhiều. Tôi từng vạch đủ loại kế hoạch, đủ loại ý tưởng. Nhưng rồi lại gác xép vì nó không khả thi để trở thành hiện thực. Nhưng chỉ khi tôi va vào thực tế, tôi đi nhiều, chịu khó quan sát và xem cách người ta làm. Tôi mới biết được phải làm gì, ít nhất là phải bắt đầu như thế nào.
       Theo tôi, một người làm kinh doanh thì khả năng bán hàng, khả năng thương thuyết là rất quan trọng. Từ chỗ không có vốn biến thành có vốn, từ chỗ không có ai mua hàng mà mình thuyết phục được họ mua sản phẩm đầu tiên là cả một vấn đề. Chính vì vậy, khi tôi nhận định được rằng, thị trường xây dựng sẽ mở ra ở phía ven Hà Nội, tôi thấy được tiềm năng ở khu vực này khi tôi còn đi làm nhân viên kinh doanh cho Hoàng Long. Khi có đủ một số điều kiện, tôi đã mạnh dạn hùn vốn với một số người  để mở dịch vụ của mình.
-         Khi bắt đầu ý tưởng kinh doanh anh  đã gặp những khó khăn gì? Và anh giải quyết nó ra sao? bắt đầu khởi nghiệp anh có gì trong tay;  anh có người đỡ đầu không?
Khi khởi sự, thực sự tôi cảm thấy bối rối ở khâu vận hành hệ thống. Mình biết nhưng mà phải làm sao truyền thụ cho nhân viên của mình biết. Nếu không, họ chỉ đếm ngày lấy tiền. Đặc biệt, khi khởi sự, tôi thiếu vốn trầm trọng. Làm xây dựng đòi hỏi vốn tiền mặt lớn, nhưng lúc âý, trong tay tôi không có nhiều ngoài số vốn dành dụm được của thời còn đi làm.
    Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, làm nhiều vay nhiều, làm ít vay ít, làm kinh doanh ai cũng phải vay tiền. Sau đó ngồi lại, mới biết rằng, giờ ai cho mình vay đây? Khi mình ở một mình nơi thủ đô, không ai tin tưởng, không có gì thế chấp, lại non kinh nghiệm…. Vậy là, tôi quay lại với khách hàng của mình, một số có quan hệ rất tốt với tôi,  tôi cố gắng thuyết phục họ, vì họ đã rất tin tưởng tôi. Nên họ đã đồng ý góp vốn, lúc đầu thì nhỏ dọt, nhưng sau đó, dần dần họ lại tin tưởng hơn. Và cuối cùng thì cũng có một số vốn kha khá để kinh doanh.
     Khi tôi bắt tay khởi nghiệp, tôi chỉ biết có quy trình vận hành một hệ thống kinh doanh về nhôm kính cao cấp, về xây dựng và một số mối quan hệ tốt cộng với gần 200 triệu tiền dành dụm được của thời đi làm trước đó.  Tôi không có ai đỡ đầu mà tự mình vận động thôi.
-          Anh  bắt đầu khởi nghiệp với ai? Anh  chọn người thân tín hay đối tác anh tin tưởng lâu nay?
-          Tôi thực sự cảm ơn bạn bè và anh em tôi. Khi tôi có quyết định ra làm riêng, tôi đã chuẩn bị khoảng 1 tháng để thuyết phục và mời những anh em của tôi đang làm ở một số lĩnh vực về giúp mình. Thế nên, họ làm việc không kể thời gian, không kể ngày đêm. Vì khi khởi nghiệp, ai cũng bộn bề. Có một vài người góp vốn nhưng họ chỉ là quan sát thôi. Còn một tay chúng tôi gầy dựng nên VICOMAX.
-         Ngành nghề mà anh chọn phải chăng nó là 1 niềm đam mê của anh hay nó là 1 xu hướng thị trường mà anh nhìn thấy khả năng sinh lời của nó?
-          Thực tế, ngành nghề của tôi nó gần với đam mê của mình. Tôi đam mê kinh doanh và yêu thích kiến trúc. Còn ngành của tôi thì lại được làm việc nhiều với kiến trúc khi cụ thể hoá ý tưởng của họ.
-              Tuy nhiên, đúng nó là một xu hướng của thị trường lúc đó, chúng tôi đã làm riêng từ đầu năm 2010. Chúng tôi thấy được lợi nhuận từ công việc này. Nhưng cũng có những thời điểm rất khó khăn.
-         Khi mới thành lập, quy mô công ty ta ra sao, hiện nay thì thế nào?
-            Khi mới thành lập, công ty tôi chỉ có 5 người. Chúng tôi làm thương mại cho một số đại lý Nhôm kính. Nhưng sau đó, tôi thấy như thế không ổn lắm và hiện nay công ty tôi có 88 người. Thị trường của chúng tôi đã mở rộng ra khu vực Hải Dương, toàn khu vực Hà Nội và các huyện ngoại thành như Sóc Sơn, Hoài Đức, nhiều nhất là khu vực Từ Liêm. Chúng tôi đã mở rộng ra ở khu vực Hà Tĩnh, Vĩnh Phúc và Sơn Tây. …
-         Các giai đoạn phát triển của cty như thế nào?  quá trình đi vào hoạt động của anh ra sao, anh có thể kể sơ lược? nó có đi đúng quỹ đạo mà anh muốn không? trên con đường ngắn này anh gặp khó khăn nào lớn nhất, khó tháo gỡ nhất? có lúc nào anh muốn bỏ cuộc chưa?
-           Phải mất ba tháng đầu, kế toán của tôi liên tục báo lỗ. Tôi như ngồi trên đống lửa, sau đó, đơn hàng ổn định dần, ngày càng nhiều lên. Đến hôm nay thì bị tràn hàng, chúng tôi phải đưa cho các đơn vị khác làm cùng. Trong thời gian đầu, mệt nhất là khâu đào tạo anh em. Họ không cùng ngành, cùng lĩnh vực với mình mặc dù họ có tố chất. Một số thì đã từng làm nhưng chưa kiểm soát được mục tiêu, chưa có kỹ năng bán hàng tốt, chưa biết cách hoạch định công việc. Vì vậy, tôi gần như phải làm lại từ đầu. Tôi cũng chú trọng mục tiêu đào tạo về nhân sự cho anh em để họ vào guồng của mình. Đó là điều mệt nhất, cần nhiều thời gian nhất.
-              Tôi đầu tiên liên kết với một số đại lý để làm thương mại cho họ, nhận ký các hợp đồng để họ gia công và ăn chênh lệch. Nhưng tôi nhận thấy làm như vậy mình sẽ đỡ vất vả hơn nhưng lợi nhuận không có nhiều. Mấy tháng đó, tôi vừa làm vậy để huấn luyện nhân viên của mình, vừa tìm hướng để khắc phục. May thay, tôi có đàm phán và thuê được một nhà xưởng rộng hơn 600m2 khang trang để tôi có thể nhập máy về làm. Tôi lại mời được anh phó quản đốc của công ty cũ về làm cho tôi với mức lương cao ngất ngưởng. vào con đường sản xuất công nghiệp. Có lẽ đó là nấc thang đầu tiên khiến tôi có kinh nghiệm trong lĩnh vực sản xuất mà tôi sẽ thành công. Tôi phải chấp nhận nhưng bù lại, tôi đã chập chững đi những bước đầu tiên


-               Thực sự, đã có những lúc rất khó khăn khi thị trường xây dựng chùng xuống. Cổ đông họ không tin tưởng vào khả năng lợi nhuận của mình. Nên họ có ý muốn rút cổ phần. Tôi mất ngủ mấy đêm liền nhưng rồi cũng thuyết phục họ được. Vì nếu họ rút ra, tôi sẽ không có vốn để làm. Rồi mọi chuyện cũng êm xuôi.
-                Tôi chưa bao giờ bỏ cuộc hoặc có ý định muốn bỏ cuộc cả. Tôi quan niệm rằng, chúng ta hơn nhau về ý chí và nghị lực làm việc. Chúng ta có khát vọng, có ý chí chúng ta sẽ có thể đi đến thành công. Nếu có ý định bỏ cuộc, chúng ta đã thất bại.
-         Niềm tự hào lớn nhất hiện nay với cá nhân anh là gì ạ?  Theo anh những thành quả mà anh đạt được hiện nay là gì?
-          Tôi cảm thấy, mục tiêu của mình đặt ra mình đã làm hết sức vì nó. Đó là điều khiến tôi tự hào nhất. Mặt khác, tôi đã giải quyết công ăn việc làm cho một số anh em như lời tôi đã hứa với họ ngày còn đi học. Tôi cảm thấy sung sướng vì điều đó.  Còn tôi chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về mình. Tôi luôn muốn có những bước phát triển đột phá hơn nữa, vì vậy, tôi luôn phải làm việc nhiều hơn mọi người, chỉ tính hết việc mà không tính hết giờ.
-             Tôi nghĩ, đơn giản là tôi có kinh nghiệm trong việc điều hành sản xuất một hệ thống công nghiệp ở quy mô vừa và nhỏ. Tôi hiểu được các nguyên tắc trong quản trị sản xuất, cũng như những vấn đề phát sinh. Mặc khác, tôi có một số mối quan hệ tốt và có được một e kíp làm việc vì công ty. Tôi có thể vận hành được một hệ thống kinh doanh.
-         Anh nhìn nhận gì về các doanh nghiệp trẻ mới thành lập hiện này và Anh có lời khuyên nào cho các bạn trẻ để thực hiện được tham vọng đó của mình ạ?
-             Tôi luôn luôn cảm phục những bạn trẻ kinh doanh và tập tành kinh doanh mặc dù tôi vẫn là người trẻ và mới bước vào con  đường kinh doanh. Tuỳ hoàn cảnh, mỗi người có một thuận lợi riêng, khó khăn riêng. Nhưng tôi cảm thấy có một bộ phận các doanh nghiệp trẻ hiện nay lập ra chỉ để lách luật, chỉ để hợp thức hoá và thanh quyết toán trong kinh doanh. Tôi nghĩ, bản thân doanh nghiệp được lập ra không phải để làm những việc mà tôi cho là rất tầm thường như thế. Doanh nghiệp phải được sinh ra để giải quyết những vấn đề của xã hội, của thị trường. Doanh nghiệp phải gánh trách nhiệm cho xã hội, cho người lao động. Doanh nghiệp phải giải quyết công ăn việc làm cho lao động, phải luôn luôn nghĩ đến lợi ích chung cùng với lợi ích của mình. …. Tôi nghĩ, nếu chúng ta đặt ra được sứ mạng lớn hơn, chúng ta theo đuổi sứ mạng ấy và lấy nó làm tâm để doanh nghiệp và doanh nhân xoay quay thì nhất định không sớm thì muộn doanh nghiệp đó sẽ phát triển.
-             Tôi cũng cực lực phản đối kiểu làm doanh nghiệp : “thấy người ta ăn khoai cũng vác mai đi đào”. Kiều doanh nghiệp chỉ làm theo những gì người khác làm, tất nhiên cũng có người thành công nhưng là số ít. Chúng ta phải xuất phát từ những nhu cầu xã hội, từ niềm đam mê có định hướng và phải có gì đó đặc biệt trong ngành của mình.
      - Tôi luôn luôn nghĩ rằng, quan trọng nhất là chúng ta xây dựng được ý tưởng tốt. Sau đó, chúng ta lôi kéo được những người làm việc có trách nhiệm. Họ sẽ là những người giúp mình hiện thực hoá ý tưởng đó. Cũng nên cân nhắc về vốn, nếu chúng ta không có vốn thì rất khó vận hành hệ thống của mình. Đó là những điều theo tôi là cơ bản để khởi nghiệp.



-         Anh  có thể giới thiệu một chút về lĩnh vực kinh doanh của mình được ko ạ?
-          Hiện nay, chúng tôi chuyên kinh doanh về xây dựng cơ bản. Lĩnh vực có thể mạnh là xây dựng nhà xưởng, các công trình đập nước, cải tạo hệ thống kênh mương…. Chúng tôi chú trọng phát triển lĩnh vực này trong năm sau.
-            Chúng tôi đặc biệt có thế mạnh về sản xuất, gia công lắp dựng các hệ kính, vách tường kính, vách kính mặt dựng cao cấp. Các hệ cửa nhôm kính, cửa nhựa UPVC , chúng tôi làm Nhà phân phối cho hãng cửa cuốn và cửa nhôm Việt – Pháp …. dịch vụ của chúng tôi đáp ứng nhanh, đảm bảo về mặt tiến độ, chúng tôi đặc biệt chú trọng đến thẩm mỹ của công trình, với phương châm : chúng tôi không muốn trở thành lớn nhất nhưng chúng tôi muốn trở thành tốt nhất.
-            Lĩnh vực xuất nhập khẩu thì chúng tôi mới chỉ phân phối được qua kênh bán hàng chủ yếu là vải ở Lào. Chúng tôi dự định đây là một trong những lĩnh vực then chốt và cơ bản của VICOMAX.
-         Anh có thể giới thiệu sơ qua về các sản phẩm dịch vụ của công ty mình được không?
-              Chúng tôi tham gia đấu thầu, xây dựng các công trình cơ bản ( về khu công nghiệp, về các công trình dân sinh, thuỷ lợi… chúng tôi có hợp tác với một số đơn vị). 
-            Sản phẩm của chúng tôi là các sản phẩm về nhôm kính cao cấp như hệ vách tường kính đố chìm, hệ đố nổi,… các vách kính mặt dựng tại các công trình lớn : với nhiều kiểu dáng, vừa có tính thấm mĩ cao, hiện đại, vừa lắp dựng nhanh. Việc đưa công trình vào sử dụng nhanh luôn là yêu cầu bức thiết của chủ đầu tư.
-          Chúng tôi tham gia làm thương mại ở một số lĩnh vực.
-         Trên thị trường chắc cũng nhiều đối thủ cạnh tranh, vậy đâu là thế mạnh để anh thuyết phục khách hàng của mình?
         Thế mạnh của chúng tôi, mặc dù là doanh nghiệp mới thành lập nhưng chúng tôi có thế mạnh về  giá cả cạnh tranh. Chúng tôi luôn muốn đem đến cho khách hàng giá cả đúng với giá trị thực của sản phẩm. Chúng tôi luôn có dịch vụ chăm sóc sau bán hàng tốt. Chúng tôi có thời gian thi công nhanh, đặc biệt là yếu tố kỹ thuật, mĩ thuật luôn được đặt lên hàng đầu.
-         Anh có thể chia sẻ một chút tình hình kinh doanh hiện tại của anh được ko ạ?
  Hiện nay, lượng đơn hàng của chúng tôi đang vượt khả năng sản xuất của công ty. Nhưng doanh nghiệp chúng tôi vẫn luôn nằm trong khó khăn chung của thị trường và tình hình kinh tế vĩ mô. Chúng tôi cũng phải chịu tình trạng khan vốn để sản xuất, khó vay vốn trong thời điểm hiện tại.
    Đặc biệt, phải chịu sự cạnh tranh gay gắt của thị trường, nhất là khu vực ven đô. Hiện có nhiều công ty trong ngành cũng nhìn thấy được điều này và đổ xô về đó làm cho mặt bằng chung giá cả bị hạ xuống.
    Đặc biệt, tình trạng thanh toán muộn của một số chủ đầu tư cũng làm cho tình hình kinh doanh trở nên khó khăn hơn.
    Tôi nghĩ tình hình này còn kéo dài đến cuối năm. Tôi hy vọng là mọi việc đúng theo như mình dự tính.
-         Thành công mà anh có được là nhờ đâu ạ?
-          Tôi nghĩ, nhờ Ý CHÍ và KHÁT VỌNG LÀM GIÀU .
-         Mong muốn lớn nhất của anh hiện nay là gì?
-         Trước mắt :  Tôi muốn tình hình kinh tế ổn định trở lại, tôi muốn mở rộng xuất nhập khẩu.
-         Lâu dài : Tôi muốn trở thành một doanh nhân thành đạt vượt phạm vi của Việt Nam.
-         Cuối cùng lời khuyên của anh dành cho các bạn trẻ chuẩn bị lập nghiệp
-          Tôi muốn mượn lời của một doanh nhân thành đạt để nói với các bạn trẻ , cũng luôn là kim chỉ nam của tôi : NGHĨ LỚN NHƯNG LÀM CỤ THỂ .
-         Sắp tới anh có kế hoạch nào mới muốn chia sẻ với khoinghiep.biz khôngạ?
-           Tôi muốn kết nối mạng Khoinghiẹp.bifo với các bạn trẻ có đam mê kinh doanh, nhất là ở trong các trường đại học. Vì ở đó, họ có nhiều ý tưởng tốt.
-           Tôi muốn mở rộng lĩnh vực xuất nhập khẩu ra thế giới. Tôi cũng đang có một vài dự định, xin phép được tâm sự với Khoinghiẹp.bifo trong thời gian tới.
                 Xin trân trọng cảm ơn.
Một số thông tin về công ty
-         Giám đốc:Lê Văn Lưu
-         Tên công ty: Cổ phần xây dựng và xuất nhập khẩu VICOMAX
-         Năm thành lập: 2010
-         Nghành nghề hoạt động chính:
o       Ngành 1 : xây dựng cơ bản, gia công lắp dựng các hệ kính, vách kính mặt dựng lớn, nhôm kính cao cấp, các sản phẩm về kính.
o       Ngành 2 : Xuất nhập khẩu.
-         Quy mô hiện tại:    Công ty có 68 thợ xây dựng, 8 thợ nhôm kính cao cấp, khối văn phòng 12 người.
-         Thương hiệu:    VICOMAX


Vân Điệp - khoinghiep.info

Nguyễn Minh Trí - Chủ tịch HĐQT 2 Cty: Hiện tượng hiếm của làng doanh nhân Việt


  










Là “Sinh viên ưu tú toàn Mỹ” suốt 4 nắm đại học, từng được Tổng thống Mỹ George W. Bush trao giải thưởng The President’s Student Service Award và hiện là Chủ tịch HĐQT của hai DN lĩnh vực công nghệ phần mềm

 Sự thành công của Nguyễn Minh Trí là một hiện tượng hiếm hoi nhưng không ngẫu nhiên. Anh xác định mục tiêu nghề nghiệp từ rất sớm, tập trung toàn lực theo một lộ trình được phác thảo rõ ràng. Nhìn lại chặng đường học tập và khởi nghiệp ở nước Mỹ của chàng trai trẻ này thì thấy có sự đan cài giữa khát vọng cá nhân và lý tưởng xã hội.

Nguyễn Minh Trí hiện là Chủ tịch hội đồng quản trị của hai doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực công nghệ phần mềm là Công ty cổ phần Công nghệ Việt (Viettech) ở Việt Nam và Công ty Virtualosity Solutions tại Mỹ.

Chàng trai trẻ này có bảng thành tích rất đáng nể. Trong suốt bốn năm đại học, anh lọt vào danh sách “Sinh viên ưu tú toàn Mỹ”, nằm trong số 0,1% sinh viên xuất sắc nhất do tổ chức giáo dục uy tín hàng đầu của Mỹ là The National Dean’s List cấp.

Năm thứ hai đại học, anh được Tổng thống Mỹ George W. Bush trao giải thưởng The President’s Student Service Award dành cho sinh viên có những đóng góp tích cực cho cộng đồng với đề án cải tiến, nâng cấp quản lý Tổ chức từ thiện St. Vincent de Paul tại Portland.

Cũng trong năm này, anh giành được giải nhất trong cuộc thi 16k Entrepreneur Challenge với giải thưởng 16.000 USD. Trong năm 2007 và 2008, anh trở thành người Việt Nam đầu tiên liên tiếp lọt vào “Top 25 nhà kinh doanh trẻ châu Á” của tạp chí BusinessWeek.

Năm 2010, bảng thành tích của anh được bổ sung danh hiệu “Doanh nhân Mỹ gốc Á xuất sắc 2010” do Trung tâm Phát triển doanh nhân Mỹ gốc Á trao tặng, đồng thời anh còn là một trong 10 doanh nhân gốc Á xuất sắc năm 2010 do tạp chí Inc bình chọn.

Cũng theo Inc, Virtualosity Solutions đứng hạng thứ 47 trong các công ty thuộc lĩnh vực công nghệ thông tin có mức tăng trưởng cao nhất tại Mỹ, đạt 639% sau ba năm (2007-2010).

Đầu tháng 9/2011, Nguyễn Minh Trí về Việt Nam công tác. Nhân dịp này, anh đã dành cho Doanh nhân Sài Gòn Cuối tuần một cuộc trò chuyện.

Trông anh già dặn hơn nhiều so với tuổi 29...

Đúng. Một phần là vì tôi muốn như vậy. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng trong những cuộc tiếp xúc, thương thảo với đối tác. Không chững chạc thì khó tạo được sự tin cậy, nhất là khi tiếp xúc với những người lớn hơn mình cả tuổi đời lẫn tuổi nghề.Thêm nữa, xa nhà cũng khiến mình phải làm quen với cuộc sống tự lập. Nhờ vậy mà mình mau trưởng thành hơn.

Anh bắt đầu “xa nhà” từ khi nào?

Năm 1997, sau khi tốt nghiệp cấp II, tôi đi du học tự túc ở Mỹ. Môi trường học tập mới của tôi là một trường dòng ở miền Tây Bắc Mỹ.

Anh có gặp phải những cú sốc văn hóa khi chân ướt chân ráo sang xứ người?

Tôi có gặp một số khó khăn. Thứ nhất là cảm giác hơi lạc lõng vì mình là du học sinh Việt Nam đầu tiên của trường này. May mắn là tôi sống cùng bà nội và chú ruột.Đổi lại, tôi đi học khá xa. Hằng ngày, tôi phải đi bốn chặng xe buýt cho hai lượt đi và về, mỗi lượt khoảng hơn hai giờ đồng hồ.

Đi lại vất vả cũng không đáng ngại bằng sự hạn chế về khả năng ngôn ngữ, không theo kịp bài giảng, dù đã tham gia liên tục nhiều khóa đào tạo tiếng Anh ở một trong những trung tâm đào tạo hàng đầu tại Sài Gòn hồi còn ở nhà. Người bản xứ nói khá nhanh.

Tôi phải thu âm bài giảng rồi về nhà nghe thêm một lần nữa nhưng vẫn không ăn thua. Tôi tiến thêm một bước nữa là học bài trước ở nhà, đến lớp chỉ tập trung vào các điểm mấu chốt cũng như nhờ thầy cô giải đáp những chỗ còn khúc mắc.



Cách học này khá hiệu quả với tôi. Năm 2001, tôi tốt nghiệp trung học, trở thành thủ khoa của toàn khối, vinh dự nhận được bằng khen của Tổng thống Mỹ George W. Bush.

Tôi học song song hai ngành là kỹ sư điện toán và thương mại tại Trường Đại học Tổng hợp Portland, bang Oregon.

Tại sao anh lại chọn hai ngành xem ra chẳng ăn nhập gì với nhau?

Tôi mê thương mại từ nhỏ. Nhưng là thương mại trong lĩnh vực kỹ thuật. Thành ra nếu chỉ biết thương mại thì chắc chắn tôi sẽ gặp nhiều khó khăn trong quá trình trao đổi công việc với những người làm kỹ thuật.Trong trường hợp mình không làm chủ thì việc biết hai ngành vẫn là một lợi thế cạnh tranh khi đi làm thuê.

Có thể hiểu là anh đã xác lập lộ trình khởi nghiệp khá rõ ràng?

Đúng. Mình chủ động vẫn tốt hơn. Trong suốt thời gian đi học, tôi tích cực tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa nhằm nâng cao tay nghề, phát triển kỹ các kỹ năng mềm, chẳng hạn như khả năng giao tiếp, cách thức làm việc đội nhóm.

Về kỹ thuật, năm thứ nhất, tôi và một số bạn học đoạt giải ba cuộc thi rô bốt tự động vùng Tây Mỹ. Năm thứ hai, tôi tình nguyện tham gia bộ phận bảo trì hệ thống công nghệ thông tin và viễn thông của trường.

Từ một nhân viên cài đặt hệ thống mạng ở ký túc xá và các phòng ban, sau một năm, tôi được giao nhiệm vụ quản lý toàn bộ hệ thống mạng và viễn thông của trường.

Cũng trong năm này, tôi tham gia nhiều hoạt động khác như đề án cải tiến, nâng cấp quản lý Tổ chức từ thiện St. Vincent de Paul tại Portland, bằng cách lập trang web để bán những món đồ quyên góp được, cũng như đơn giản hóa thủ tục quyên góp bằng những mẫu đơn điền qua mạng; tham gia cuộc thi 16k Entrepreneur Challenge của tổ chức Student in Free Enterprise và giành giải nhất với đề án kinh doanh Làm đại lý độc quyền về đĩa phim cho Công ty TVB.

Giải nhất từ cuộc thi này mang lại cho tôi khoản tiền thưởng 16.000 USD.

Nói như vậy không phải để khoe thành tích, mà muốn nói rằng tôi không tham gia những hoạt động này để cho… vui, mà làm với hết khả năng của mình.

Rồi anh làm gì với khoản tiền 16.000 USD?

Một phần số tiền dùng để chi trả cho chuyến về thăm nhà. Đấy cũng là lần đầu tiên tôi về thăm gia đình sau tám năm đi học xa nhà. Việc đi lại khá tốn kém.

Thời đi học, mỗi lần xài tiền cho nhu cầu cá nhân, tôi đều đắn đo bởi ba mẹ mình kiếm được đồng tiền rất cực khổ. Cũng vì vậy mà tôi cố gắng học dồn tín chỉ để ra trường sớm hơn dự định nửa năm.

Về phần còn lại của giải thưởng được dùng vào hoạt động nghiên cứu thị trường, dọn đường cho việc thành lập Công ty Viettech vào năm 2005.

Thời điểm tôi tham gia cuộc thi thì giải thưởng chỉ có 16.000 USD, còn bây giờ số tiền dành cho người thắng cuộc đã lên đến 110.000 USD, do nhiều mạnh thường quân bỏ tiền vô. Đương nhiên, giá trị giải thưởng tăng lên thì điều kiện ràng buộc cũng chặt chẽ hơn. Người thắng cuộc phải sử dụng toàn bộ số tiền có được để thành lập doanh nghiệp.

Hiện tại, tôi tiếp tục gắn bó với cuộc thi trong vai trò là một thành viên của ban giám khảo, đồng thời hướng dẫn cho những sinh viên thế hệ sau ở Trường Đại học Portland.

Có mất thời gian quá không?

Khi còn là sinh viên, tôi được nhiều người giúp đỡ, phản biện và giải đáp những thắc mắc trong quá trình lập đề án. Giờ đây, khi mình có điều kiện để giúp đỡ những thế hệ đi sau thì tại sao lại ngần ngại. Biết nhận thì cũng phải biết cho đi chứ.

Tôi nghĩ sinh viên là tài nguyên quý giá nhất của mỗi quốc gia. Vun đắp cho nguồn tài nguyên này là công việc thiết thực, rất đáng để làm.


Trở lại với chuyện làm ăn của anh.Viettech ở Việt Nam, còn người sáng lập thì lại ở Mỹ. Khoảng cách địa lý có ảnh hưởng nhiều đến công tác điều hành doanh nghiệp?

Sau khi thành lập công ty, tôi qua Mỹ đầu quân cho Công ty Serena, doanh nghiệp mà tôi đã thực tập ba tháng trước khi tốt nghiệp đại học.

Múi giờ giữa Việt Nam và Mỹ lệch nhau khoảng 12 tiếng. Thế nên, ban ngày đi làm thuê tích lũy kinh nghiệm, buổi tối thì làm chủ. Thêm nữa, khách hàng chủ yếu của Viettech là ở Mỹ nên việc tôi ở thị trường này là một thuận lợi.

Sau chín tháng làm việc với vai trò kỹ sư thiết kế phần mềm, tôi được bổ nhiệm làm quản lý dự án, trở thành người trẻ nhất đảm nhiệm vị trí này trong lịch sử phát triển của Serena.

Năm 2007, tôi rời Serena, thành lập Virtualosity Solutions (VS), chuyên cung cấp giải pháp công nghệ thông tin cho doanh nghiệp.

Việc hai doanh nghiệp cùng hoạt động trong một lĩnh vực liệu có dẫn đến tình trạng giẫm chân lên nhau?

Không. Phân khúc của hai công ty khác nhau. Viettech tập trung vào khách hàng nhỏ, lẻ, còn VS nhắm đến những khách hàng lớn, thường là nằm trong 1.000 doanh nghiệp lớn nhất theo bảng xếp hạng của tạp chí Fortune (Fortune 1.000).

Trong một chừng mực nào đó thì có thể xem Viettech là quá trình tập dượt, chuẩn bị cho sự ra đời của VS.

Điều hành cùng lúc hai công ty cách nhau nửa vòng trái đất, có khi nào anh rơi vào trạng thái quá tải?

Khá thường xuyên. Dù những cộng sự của mình có thể trực tiếp thương thảo với khách hàng nhưng nhiều việc tôi vẫn muốn nhúng tay vô. Khách hàng của tôi thuộc nhiều lĩnh vực. Làm việc với họ là cơ hội để mình trang bị thêm tri thức ở những lĩnh vực còn mới mẻ, chẳng hạn như logistics (hậu cần), tài chính, khách sạn…

Càng ôm đồm càng mệt mỏi. Trung bình mỗi ngày tôi làm việc khoảng 14-16 tiếng.

Làm việc với cường độ cao như vậy, anh có còn thời gian cho gia đình của mình?

Công việc bận rộn nhưng tôi vẫn thu xếp khoảng hai, ba tiếng để ăn tối và thư giãn, trước khi bắt đầu công việc với công ty ở Việt Nam. Riêng những ngày cuối tuần thì không làm gì hết, ngoài gia đình và bạn bè.

Lập gia đình ở tuổi 29, liệu có sớm không?

Không. Tôi nghĩ mình đủ trưởng thành để chăm sóc cho mái ấm của mình. Thời gian thì cũng đã chín muồi. Trước khi quyết định đi đến hôn nhân, chúng tôi đã có hơn sáu năm quen nhau, cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn và thử thách.

Vợ tôi là y tá. Dù không cùng ngành nghề, nhưng vợ tôi rất thông cảm với chồng, quán xuyến công việc gia đình để tôi yên tâm tập trung cho công việc.


Là người có nhiều kinh nghiệm làm ăn tại Mỹ, theo anh, đâu là yếu tố quan trọng nhất khi làm ăn tại thị trường này?

Chất lượng là vấn đề sống còn. Văn hóa Mỹ cổ xúy chủ nghĩa cá nhân, chỉ có quán quân, không có hạng nhì, hạng ba. Thế nên không có chỗ cho lối làm ăn chụp giựt.

Một yếu tố nữa cũng cần quan tâm, theo kinh nghiệm của tôi, là thái độ trung thực, có khả năng đến đâu thì làm tới đó. Biết lượng sức mình cũng là cách để giảm thiểu rủi ro. Nếu nhận việc quá sức, làm không tốt, ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của người ta thì vô cùng phiền toái.

Mất khách hàng là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là bị người ta kiện tụng, chưa biết đúng sai thế nào, chỉ riêng việc phải hầu tòa là hình ảnh doanh nghiệp bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thiệt hại về lâu dài không biết đâu mà kể. Nói chung, môi trường kinh doanh ở Mỹ rất khắc nghiệt.

Trong một môi trường cạnh tranh như vậy, liệu cơ hội có chia đều cho tất cả?

Tôi nghĩ là không. Tiếp cận những công ty lớn rất khó, vì thường là họ đã có sẵn những nhà cung cấp dịch vụ, chưa kể nhiều công ty khác cũng sẵn sàng tiếp cận.

Là người đến sau nên mình không thể đòi hỏi quyền lợi như những đối tác truyền thống của họ. Thêm nữa, khách hàng lớn thường tìm đến những nhà cung cấp có uy tín. Đấy cũng là cách họ giảm thiểu rủi ro.

Vậy làm thế nào anh có thể tiếp cận được những doanh nghiệp trong danh sách Fortune 1.000?

Khách hàng lớn đầu tiên của tôi là InterContinental Hotels Group, một công ty có mạng lưới khách sạn ở nhiều quốc gia trên thế giới, thông qua lời giới thiệu của một người quen biết với tôi. Khách hàng lớn nhưng giá trị hợp đồng thì rất nhỏ.

Có lẽ nhờ vậy mà họ mạnh dạn chọn mình bởi bên A luôn yêu cầu danh sách những khách hàng mà mình đã cung cấp dịch vụ, xem như một trong những tiêu chí để đánh giá khả năng và độ tin cậy của nhà cung cấp.

Nếu không được sự tiến cử thì chắc chắn người ta đã không chọn chúng tôi, bởi công ty thành lập chưa lâu, quy mô lại nhỏ.

Ngược lại, khi mình đã tạo dựng được một giá trị nhất định thì những cơ hội sẽ xuất hiện. Thế nên tôi luôn “chắt chiu” từng cơ hội, dù rằng rất nhỏ.

Nhiều khi để người ta đồng ý dành cho một cơ hội tiếp xúc đã là may mắn. Có thể họ chưa cần mình, nhưng biết đâu vào một lúc nào đó họ có nhu cầu thì sẽ nghĩ đến mình.

Thành ra, phải kiên nhẫn như người đi săn. Mỗi khi hoàn tất công việc theo yêu cầu của khách hàng, tôi đều để tâm quan sát xem có thể giúp gì thêm cho họ. Cho đi rồi sẽ nhận lại những gì tương xứng.

Thực tế là nhiều doanh nghiệp Việt Nam sau khi đã phình to ra thì mới từng bước tiến ra thị trường nước ngoài. Còn anh thì nhắm đến thị trường Mỹ ngay từ khi ở vạch xuất phát?

Nước Mỹ là một môi trường rất tốt cho sáng tạo. Google, mạng xã hội Facebook khởi nguồn từ Mỹ. Người Mỹ nghĩ ra điện thoại iPhone, máy tính bảng (iPad)…, còn làm ra (gia công) thì đã có những nước khác gia công.

Tôi nghĩ ở đâu sự sáng tạo được cổ vũ, được tạo điều kiện và tưởng thưởng xứng đáng thì ở đó chắc chắn phát triển.

Một lý do khiến tôi muốn phát triển sự nghiệp của mình ở nước Mỹ vì tôi tin rằng mình còn nhiều cơ hội để học hỏi. Toàn bộ nhân viên của VS đều là người Mỹ. Làm việc với họ rất thích. Họ luôn nhìn vấn đề dưới nhiều giác độ mà bản thân tôi không phải lúc nào cũng thấy hết được.

Ước mơ của tôi là biến doanh nghiệp của mình thành một công ty đa quốc gia, kinh doanh đa ngành, và đến một thời điểm thích hợp thì sẽ quay trở lại Việt Nam đầu tư. Còn một lý do nữa khiến tôi mạnh dạn nhắm đến thị trường Mỹ phần vì rành rẽ thị trường này hơn Việt Nam.

Dường như anh cũng không dám chắc rằng mình sẽ thành công nếu khởi nghiệp ở quê nhà?

Tôi tự tin rằng mình vẫn thành công, thậm chí còn hơn bây giờ bởi Việt Nam còn nhiều cơ hội, ai lẹ hơn thì chớp được. Tôi nghĩ rằng cái gì dễ đạt được thì khó bền.

Tôi không dám chắc rằng những cơ hội này sẽ nhiều trong dài hạn. Tôi cũng không dám chắc rằng mình có thể tự hào về những thành công của mình như những gì mà tôi đã gầy dựng được ở nước Mỹ.

Theo anh, liệu Việt Nam có lợi thế cạnh tranh nào không trong ngành công nghiệp phần mềm?

Nói một cách sòng phẳng thì nguồn nhân lực của chúng ta còn nhiều hạn chế. Thứ nhất là sinh viên ngành công nghệ thông tin chưa có điều kiện tiếp cận với những phần mềm trị giá hàng triệu USD. Mà đây là những công cụ để sản xuất các dịch vụ tạo ra nhiều giá trị gia tăng. Thế nên chúng ta dồi dào nhân lực nhưng ở mức độ kỹ thuật phổ thông, tức là học ở đâu cũng được.

Thứ hai, tôi có cảm giác một số bạn trẻ hơi quan trọng hóa bản thân, dẫn đến tâm lý kén cá chọn canh, vô hình trung tự loại bỏ cơ hội phát triển của mình. Hãy xem mình như một cục bọt biển.

Thứ ba, rất ít kỹ sư công nghệ thông tin có khả năng giao tiếp với khách hàng bằng tiếng Anh. Đây là một thất thế rất lớn của chúng ta so với những quốc gia nói tiếng Anh hoặc sử dụng tiếng Anh như ngôn ngữ thứ hai.

Thực tế này khiến chúng ta khó thu hút dòng vốn cũng như công nghệ từ những nhà đầu tư nước ngoài trong ngành công nghiệp phần mềm. Đây cũng là một trong những lý do khiến tôi quyết định sáng lập trang mạng xã hội Myworld năm 2007, chia sẻ học tập Anh ngữ và tích hợp các tính năng giải trí trực tuyến.

Đây cũng là hình thức đầu tư?

Nếu có nhà đầu tư nào quan tâm đến mạng xã hội này thì nghĩa là nó hoạt động có hiệu quả, tạo ra giá trị với cộng đồng, tức là tôi thành công. Và ngược lại.

Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện này
Theo biz.cafef.vn
Flag Counter