Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Người phụ nữ Việt từng làm ’khuynh đảo’ giới IT thế giới



Năm 2002, công ty Texas Instrument (TI) - một công ty hàng đầu của thế giới chuyên thiết kế bộ nhớ máy tính trong 76 năm lịch sử của mình đã trao danh hiệu vô cùng cao quý: "TI Senior Fellow" cho một người phụ nữ nhưng lại là phụ nữ gốc Việt: cô Lê Duy Loan - người không chỉ làm rạng danh nòi giống Việt bằng tài năng mà còn cả tấm lòng!..

Đây là chức vụ uy tín nhất trong những "đại công ty về kỹ thuật" của thế giới và đến nay cũng chỉ có 5 người đàn ông nhận chức vụ này trong công ty Texas Intruments.

Bộ não của Texas Instruments

Khởi nghiệp ở công ty Texas Instrument với vai trò của một kỹ sư chuyên thiết kế bộ nhớ cho máy tính khi mới 19 tuổi, nhưng chẳng bao lâu, cô kỹ sư trẻ mới ra trường đã làm những chuyên gia sừng sỏ ở TI phải kinh ngạc bởi sự sáng tạo, thông minh, tinh thần làm việc quyết đoán và hiệu quả công việc mà cô đem lại. Là công ty hàng đầu của thế giới trên lĩnh vực công nghệ thông tin và có tầm nhìn xa trông rộng, Texas Instrument đã sáng suốt khi giao cô giữ trọng trách điều hành các dự án lớn trị giá hàng tỷ USD cùng với các công ty đến từ ba châu lục khác nhau để chế tạo và nâng cao bộ nhớ máy tính. Và họ đã không lầm khi Lê Duy Loan cùng đội ngũ chuyên gia của mình đã hoàn thành xuất sắc dự án không chỉ đem lại lợi nhuận kinh tế khổng lồ mà còn ghi tên mình vào hàng ngũ những kỹ thuật viên sắc nhất thế giới về công nghệ thông tin.

Không có gì phải tranh cãi khi Lê Duy Loan lần lượt được thừa nhận tài năng và đề cử vào các giải thưởng danh giá của Texas Instrument. TI trở thành công ty hàng đầu trong danh sách của tạp chí Fortune 500 và chị trở thành nhà lãnh đạo trẻ tuổi nhất của công ty. Năm 1990, Lê Duy Loan được bầu vào Hội đồng kỹ thuật của TI rồi thành viên cao cấp của Hội đồng này vào năm 1993. Bốn năm sau, chị là người phụ nữ đầu tiên của TI trở thành thành viên Danh dự của Hội đồng kỹ thuật và là Phó Giám đốc thương mại của công ty TI. Năm 2001, tên tuổi của Lê Duy Loan một lần nữa được lưu danh trong "Women in Technology International Hall of Fame" dành cho các nữ chuyên gia kỹ thuật xuất sắc trên thế giới. Năm 2006, chị tiếp tục được vinh danh là người Việt Nam thành công trên đất Mỹ, được báo chí nước ngoài ngợi ca là "kỳ quan học thuật". Hiện nay chị là Giám đốc Digital Signal Processor (DSP) Advanced Technology Ramp, sử dụng kỹ thuật tinh xảo nhất trong các chương trình của công ty TI.

Đến nay giới công nghệ thông tin trên thế giới không xa lạ gì với tên tuổi của người phụ nữ Việt đã làm "khuynh đảo" thế giới IT. Chị được biết đến với một khả năng phi thường về các sáng chế cho bộ nhớ máy với 22 bằng sáng chế đã được đăng ký và 8 sáng chế đang đợi cấp bằng. Dù chỉ với học vị Thạc sĩ nhưng dưới tay chị là đội ngũ tiến sĩ lừng lẫy của thế giới và dưới sự dẫn dắt tài tình của chị, Texas Instrument luôn khẳng định ưu thế vượt trội trong lĩnh vực thiết bị xử lý tín hiệu số DSP và analog.

Người phụ nữ đặc biệt

Nói Lê Duy Loan là một phụ nữ đặc biệt quả không sai bởi ngoài tố chất thông minh, chị còn có nhiều tài năng và cá tính khác biệt. Đến Mỹ năm 12 tuổi với "năm không": không cha, không tiền, không ngoại ngữ, không nhà, không tình thương… Loan đã phải "bơi" chơi vơi trong "khoảng không" ấy để rồi chỉ 4 năm sau, chị đã tốt nghiệp Thủ khoa trung học lúc mới 16 tuổi và đăng đàn phát biểu trước 2.000 khán giả của trường. "Có trải qua những ngày tháng nhọc nhằn của tuổi thơ phải lăn lộn ở xứ người, những đêm thắp đèn đọc sách, nghiên cứu, đọc tài liệu mỏi mắt… mới thấu hiểu được vinh dự của ngày trở thành người đứng trước hàng ngàn học sinh, phụ huynh và thầy cô giáo của trường để phát biểu cảm tưởng của mình. Vinh dự và tự hào vô cùng bởi một lẽ nữa: mình là người Việt Nam", Lê Duy Loan cho biết.

Tài sản đến Mỹ duy nhất của Loan chỉ là những lời dạy bảo của cha, người mà chị vô cùng kính yêu và có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời chị: "Con phải ráng học trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cho dù khó khăn, nghèo khốn… Phải học cho thành nhân để giúp đời mai sau..". Hành trang vào trường, vào đời của Loan chính là lời dạy đó và chỉ mất 3 năm, chị đã hoàn thành xuất sắc chương trình Cử nhân điện với hạng Magna Cum Laude (xuất sắc) tại đại học Texas, thành phố Austin. Loan tiếp tục vừa học vừa làm để hoàn thành chương trình Thạc sĩ về quản trị kinh doanh ở đại học Houston.

Hơn ba mươi năm sống ở Mỹ, chị vẫn giản dị, gần gũi và thân thiện với tất cả mọi người. Chị cho biết "Tôi dạy hai con: Nhân - Lễ- Nghĩa - Trí - Tín theo văn hoá Việt Nam. Nền văn hoá nào cũng có điểm tốt, xấu. Tôi dạy cho con phải biết cả hai, phải có trách nhiệm đối với người mẹ nuôi Mỹ và người mẹ đẻ Việt Nam. Tôi đối xử với mọi người từ giám đốc cho đến những lao công, nhân viên bình thường bằng cái tình và tôi mong hai con mình cũng sẽ hiểu được điều đó".

Thành công lỗi lạc trên trường quốc tế nhưng Lê Duy Loan khiêm tốn cho rằng: "Tôi là người có được cả sự may mắn lẫn cơ hội. Tôi không quá tham vọng để rồi phải đánh mất những điều đáng quý". Điều đáng quí đó chính là mái ấm gia đình của chị với người mẹ Lê Duy Loan dịu hiền như bao bà mẹ Việt Nam. Mỗi cuối tuần, chị cùng chồng dành thời gian để dạy cho con đọc, viết tiếng Việt. Đến mùa hè chị phân công con trai lớn dạy lại cho em.

Thương yêu và chăm sóc con chu đáo, "cưng con như cưng trứng, hứng như hứng hoa" nhưng khi đứa con đầu Đào Lê Quý Đan đúng 10 tuổi, chị cho cháu về Việt Nam để tham gia giúp đỡ và hiểu được cuộc sống của trẻ em trong nước. Chị kể lại: "Khi cháu đi rồi tôi rưng rưng nước mắt và thầm cầu nguyện: Thượng đế ơi hãy phù hộ, đừng để cho con trai thấy xa cách với những đứa trẻ trong nước, đừng để nó dửng dưng trước cuộc sống của người nghèo, xin cho nó một sợi dây tình cảm thiêng liêng với cội nguồn…". Nửa đêm, chị đáp máy bay về đến Việt Nam mà không hề cho con biết trước, Quý Đan lao ra ôm chầm lấy mẹ và thốt lên câu đầu tiên sau những ngày xa cách: "Mẹ ơi! Mình về Việt Nam nữa được không?"- "Tôi muốn đứng tim vì quá đỗi hạnh phúc trước câu nói của con…".

Hạnh phúc càng lớn hơn khi chị đọc được những cảm xúc của con - đứa bé 10 tuổi sau chuyến đi: "Từ trước đến nay, em chỉ biết em là người Việt Nam, vậy thôi. Em chẳng để ý gì mấy đến chuyện này. Nhưng đó là trước khi ba mẹ em bảo em đi Việt Nam. Lúc đó em chỉ biết loáng thoáng và nghĩ rằng đó là một nơi nhỏ bé, nghèo nàn, bẩn thỉu... Về Việt Nam chứng kiến tận mắt cuộc sống của các bạn, em bắt đầu suy nghĩ không biết những người này nghĩ về những trẻ em Việt Nam sống ở Mỹ như thế nào: cao lớn, ăn uống đầy đủ, sống thoải mái không có lo lắng gì. Nhìn họ em cảm thấy thật ân hận khi nhớ lại nhiều lúc em chỉ nghĩ đến riêng em thôi… Ngày hôm sau, gia đình em đến thăm một ngôi chùa. Ở chùa, em gặp hai chị bán hàng rong. Hai chị này có tất cả 18 anh chị em sống ở gần chùa. Xung quanh chùa, có những trẻ em và người già đi ăn xin và buôn bán để kiếm sống. Đứng ở đó nhìn thấy những cảnh này, em mới hiểu tại sao Sunflower Mission lại ráng cố gắng giúp cho trẻ em Việt Nam có trường lớp để được học hành…Khi em đứng ở sân bay nhìn lại Việt Nam lần cuối, em hiểu rõ được tại sao em cần phải giúp và em phải giúp như thế nào... và em cảm thấy như em đã thuộc về nơi này. Đây là quê hương của em!".

Có một điều ít ai biết người phụ nữ cứng rắn kia dù xa quê hương đã hơn ba mươi năm vẫn không ăn được những món ăn Tây. Chị vẫn "thèm" tô canh bầu, đĩa rau muống luộc, chén nước mắm Việt Nam. Ông xã và hai con trai chị vẫn thường trêu đùa: mẹ hẹp hòi trong cách ăn uống quá!". Nhìn con người mảnh mai đó, ít ai biết chị đã có đai đen môn võ Thái Cực Đạo, một môn học mà chị yêu thích và đạt không ít giải thưởng ở tiểu bang Texas.

Và cũng ít ai biết là đã hơn 15 năm nay, chị "vác đơn" đi khiếu nại ở nhiều cơ quan truyền thông rằng mình không phải là Tiến sĩ khi nhiều tờ báo trong lẫn ngoài nước có lẽ do yêu mến đã gán ghép cho chị học vị cao quý đó.
 

Hoa Hướng Dương hướng về đất Mẹ

Cũng đã hơn ba mươi năm qua, công việc cứ xoắn lấy nên chị chỉ mới về Việt Nam được ba lần, mỗi lần chưa quá ba ngày. Ba ngày ít ỏi đó chị lao vào hoạt động từ thiện, vận động đem tiền, hàng từ quỹ Sunflower Mission do chính chị và một vài người bạn Việt Nam thành lập vào cuối năm 2002 để tạo học bổng, xây trường học cho những vùng sâu, vùng xa ở Việt Nam. Từ tấm lòng của người giàu nghĩa tình như chị, đến nay, Sunflower Mission đã có trên 200 hội viên là những người Việt đang sinh sống khắp nơi trên thế giới chung sức chung lòng giúp đỡ và tạo điều kiện cho những đứa trẻ Việt Nam có cơ hội đến trường, học tập tốt hơn. Chị mơ ước: "Trong 10 năm, Sunflower Mission sẽ xây được 100 lớp học, tạo 10.000 học bổng cho học sinh Việt Nam từ tiểu học đến đại học". Và chỉ trong 4 năm thành lập, Sunflower Mission đã xây được 50 lớp học và tặng 2.200 học bổng cho học sinh, sinh viên nghèo.

Năm 2006, ba sinh viên được nhận học bổng Đào – Lê của Sunflower Mission đã tốt nghiệp và có việc làm. Điều đáng nói là Sunflower Mission (Sunflowermission.org) là một tổ chức từ thiện hoạt động theo đúng tiêu chuẩn của Mỹ (510c3). Tiền đóng góp của các nhà tài trợ đến trực tiếp người thừa hưởng là 97% (3% còn lại dùng vào việc chi tem, thư…) trong khi các tổ chức từ thiện khác ở Mỹ thường tốn khoảng 15 – 20% chi phí. Bản thân chị cũng đã vận động các trang thiết bị công nghệ cao trị giá cả triệu USD để gởi về giúp cho Việt Nam.

Trong chuyến về nước lần thứ ba để đi thăm các dự án xây trường học ở Kiên Giang, tôi may mắn gặp và trò chuyện với chị. Hai tiếng đồng hồ trong quỹ thời gian ba ngày ở Việt Nam của chị dành cho tôi quả là nhiều nhưng tôi đã thực sự bị cuốn hút bởi khả năng diễn thuyết cuốn hút và tâm hồn đậm chất Việt của chị, bởi những gì chị đã và sẽ làm cho quê hương Việt Nam. Chị cho biết: "Trong hoàn cảnh nào tôi vẫn giữ được bản chất con người Việt của mình từ suy nghĩ, hoài bão, khát vọng… Dù thành công ở Mỹ nhưng tôi vẫn mang ơn quê hương Việt Nam. Nhờ tình quê, mảnh áo, tình người Việt Nam đã vun đắp tâm hồn tôi, tôi cảm thấy mắc nợ mảnh đất này nhiều lắm và sẽ trả nợ bằng chính tình người. Một trong những điều ước ao lớn nhất của tôi là làm sao 20 năm nữa Việt Nam sẽ đuổi kịp các nước như Hàn Quốc, Ấn Độ, nhất là trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Chính phủ phải có chiến lược đào tạo nhân tài để phát triển quốc gia, phải biết tận dụng nhân tài cả trong lẫn ngoài nước. Có nhân tài nhưng biết trọng dụng nhân tài là một chuyện khác. Tôi được biết hiện nay ở TP.HCM có một công ty (SDS) đang đào tạo trên 140 kỹ sư thiết kế phần mềm máy tính, đó là tài sản quốc gia, là mũi nhọn để phát triển kinh tế của đất nước vì vậy Chính phủ cần nhanh chóng đầu tư vào lực lượng này mới có cơ may đuổi kịp các nước".

Lê Duy Loan còn được mệnh danh là một trong 10 phụ nữ diễn thuyết hay nhất nước Mỹ và là một trong "những phụ nữ lừng danh trong kỹ thuật trên thế giới". Chị được mời đi thuyết trình tại nhiều trường đại học cũng như các công ty lớn tại nhiều quốc gia để chia sẻ kinh nghiệm làm việc và lãnh đạo. Phải mất cả năm đăng ký trước bởi chị không đủ thời gian để làm việc nhưng khi được ngỏ lời mời nói chuyện trước khoảng 200 du học sinh Việt Nam đang học tập tại các trường đại học lớn và nổi tiếng nhất của Mỹ vào cuối tháng 12.2006 này, chị đã đồng ý. Trao đổi với phóng viên Người Viễn Xứ, chị thẳng thắn: "Tôi nghĩ đây là cơ hội cho các em và cũng là cho tôi! Không dễ gì tập hợp được một số lượng sinh viên người Việt ưu tú cùng lúc để chia sẻ kinh nghiệm, khả năng lãnh đạo và truyền đạt kiến thức cho thế hệ người Việt trong nước. Cuộc nói chuyện này tôi không mong muốn gì hơn là các em sẽ đem lòng nhân ái, sự hiểu biết kiến thức và tài năng của mình giúp đất nước phát triển tốt hơn, kinh tế Việt Nam mạnh hơn, cuộc sống người dân trong nước phồn vinh hơn. Đó cũng là khát khao của bất kỳ người dân Việt nào".

Xin cám ơn một phụ nữ Việt làm rạng danh hình ảnh con Rồng cháu Tiên, xin cám ơn người mẹ Mỹ đã nuôi dưỡng chị thành tài…

Chia tay chị, tôi nghĩ nếu sử dụng những mỹ từ cũng sẽ không nói hết về người phụ nữ này bởi vẻ đẹp của chị, nhưng tôi tin cái tâm, cái tình của chị sẽ ngày càng phát sáng bởi nó toát ra từ đôi mắt sáng ngời, từ tài năng, trí tuệ và trái tim nhân ái của chị…
 
Theo vietnamnet

Chuyện về nữ tỷ phú từng là nhà báo Chị là Lê Phương Dung


Trước khi trở thành nữ tỷ phú, chị từng là một nữ nhà báo xông xáo, tác giả của những bài viết về thị trường thấm đẫm đời sống quê kiểng của những người đàn bà Việt, những tâm hồn Việt.

Đã gần chục năm nay rồi, mỗi chiều 30 tết, khi gần như tất cả mọi người Việt sẽ tạm gác mọi toan lo để trở về gia đình, để sum họp cho một cái tết cổ truyền đầm ấm và hạnh phúc thì chị lại lặng lẽ rời ngôi nhà của mình. Chị mua đầy một xe ôtô bánh kẹo, bánh chưng và chuẩn bị một ít tiền, gọi mấy người bạn thân thiết nhất và bắt đầu cho hai điểm đến quen thuộc là khoa cấp cứu Bệnh viện Bạch Mai, và Viện Nhi TW. Chị vào hai nơi này để thăm hỏi, chia sẻ và động viên những người bệnh không có tết, không có được niềm vui sum họp bên gia đình chiều 30.

Bao nhiêu người nghèo trong phố phường Hà Nội và ở nhiều những miền quê khác nhau chị đã vô tình gặp và cho tiền, giúp đỡ. Bao nhiêu phận người bất hạnh chị dã chìa tay cứu giúp. Quá nhiều để không thể kể tên ra hết được. Chỉ biết rằng, chị làm những việc từ thiện đó như là một nhu cầu tự nhiên trong đời sống thường nhật của chị.

Chị là Lê Phương Dung. Trước khi trở thành nữ tỷ phú, chị, từng là một nữ nhà báo xông xáo, tác giả của những bài viết về thị trường thấm đẫm đời sống quê kiểng của những người đàn bà Việt, những tâm hồn Việt. Có mấy ai biết rằng, đằng sau đời sống lặng lẽ của người phụ nữ luôn nở nụ cười trên môi, luôn lạc quan trong tất cả mọi tình huống có thể xem là bi đát nhất của đời mình lại là một người phụ nữ đã trải qua nhiều nỗi mất mát trong cuộc đời. Trong cộng đồng những người mắc những căn bệnh trọng, chị là một trong số ít những trường hợp hy hữu vượt lên số phận để chống chọi với bệnh tật và chiến thắng mệnh trời.

Cô gái Hà Nội truân chuyên



Là con gái Hà Nội gốc, chị mang trong mình dòng
máu lai Việt Pháp khi bố chị là con của một người phụ nữ Pháp với người chồng Việt. Sau năm 1945, người phụ nữ Pháp theo cha là quan tây trở về Pháp, bỏ lại bố chị là cậu con trai duy nhất của bà. Bố chị lớn lên, đi kháng chiến rồi bị thương, ra quân về công tác ở một công ty hóa chất. Một lần, vết thương cũ tái phát, ông ra đi khi ngoài 30 tuổi, để lại 4 người con thơ dại và người vợ trẻ. Chị mồ côi cha lúc tròn 5 tuổi, sau là hai em, em út mới chỉ là bào thai hình thành trong bụng mẹ được 3 tháng. Mẹ chị cắn răng ở vậy thờ chồng nuôi khôn lớn đàn con.

Chị là con cả trong nhà, theo mẹ quản đàn em đi sơ tán. Từ nhỏ, là gái Hà Nội nhưng chị giỏi mò cua, bắt ốc, mót sắn mót khoai để cùng mẹ nuôi đàn em mồ côi cha. Cuộc đời của chị nhiều trắc trở, cả trong công danh lẫn tình cảm. Mười lăm tuổi vào trường Âm nhạc Trung ương học kèn. Học được 3 năm, mẹ và chú kiên quyết bắt ra vì hồi đó, văn công là nghề bạc bẽo, cả nhà sợ chị khổ.

Chị thi đỗ Đại học Ngoại ngữ khoa tiếng Nga, học xong ra trường thì tiếng Nga chẳng còn thông dụng. Vậy là chị bập vào yêu, rồi làm vợ một người đàn ông làm nghề lái xe ở Ngoại giao đoàn. Cuộc hôn nhân thực sự bất hạnh khi đứa con đầu lòng đỏ hỏn mới chỉ 3 tháng tuổi trên tay, chị đã trở nên bơ vơ giữa Hà Nội. Nhà chồng không cưu mang con dâu thất nghiệp. Chồng lại quá nhiều người phụ nữ bên cạnh mà sẵn sàng bỏ rơi vợ.

Không dám quay về nhà mẹ đẻ vì lòng tự trọng bởi mẹ ngăn cản cuộc hôn nhân này mà chị vẫn đâm đầu lao vào. Cắn răng, ôm con trai đầu lòng 3 tháng tuổi đi thuê trọ ở Ga Hà Nội. Từ đó là những ngày cay cực, lam lũ, có khi phải bán những chiếc áo ấm cuối cùng, dấu tích của một cuộc hôn nhân vương giả, để nuôi con trong cơn bĩ cực.

Gặp thần hộ mệnh

Trong một lần ôm con lang thang về Hải Dương xem bói để đoán định tương lai trong lúc bi quan và không lối thoát, chị đã gặp được vị thần hộ mệnh trên chuyến tàu tốc hành. Trên chuyến tàu đó, con trai khóc nhiều, người mẹ trẻ là chị cũng khóc vì không dỗ được con, người phụ nữ lớn tuổi ngồi đối diện đã bế con hộ rồi hỏi han hoàn cảnh.

Biết chị đang thất nghiệp, khó khăn, chồng bỏ rơi, người phụ nữ ấy đã trao toàn bộ giấy tờ của Trạm vật tư nông nghiệp Mộ Đức Quảng Ngãi cho chị để chị gõ cửa cấp trên xin được mua phân lân theo tiêu chuẩn. Người phụ nữ ấy chỉ nói rằng: “Em trẻ trung xinh đẹp, em hãy mạnh dạn mà đi giao tiếp, ắt sẽ thành công đấy. Chị già rồi, nhường việc này cho em”.

Người đàn bà ngoài hai mươi tuổi với đứa con hơn 8 tháng tuổi trên tay đã đến nơi cần đến. Hơn 50 tấn phân lân được ký duyệt, chị được trả lãi 5 triệu đồng, và lăn lóc những chuyến hàng cả hai mẹ con chị từ Hà Nội về Quảng Ngãi. Con trai chị gần như lớn lên trên những chuyến tàu tốc hành. Những năm 80,5 triệu đồng là cả một gia tài quá sức tưởng tượng. Chị mua được căn nhà nhỏ ở Nguyễn Thái Học. Còn tiền nữa không biết để làm gì, mấy người bạn buôn bán ở ga Hà Nội khuyên đem đi mua đất tất. Chị mua được mảnh đất ở Hồ Tây 400m chỉ với 2 triệu đồng.

Có tiền, chồng chị lúc này mới tìm đến. Tình yêu là thứ khó giải thích, đau đớn đấy, căm hận đấy nhưng cũng mềm yếu và tha thứ đấy. Chị lại có thêm con trai thứ 2. Nhưng, tình yêu vốn là thứ mong manh, khi hiểu ra tận cùng cái người mình yêu thương sống chết, lòng chị đã lạnh lẽo. Chị kiên quyết bước ra khỏi cuộc hôn nhân ấy. Năm đó chị chỉ mới ngoài 30 tuổi.

May mắn kèm với may mắn, đất đai đẻ ra tiền bạc. Không kinh doanh, không phải là doanh nghiệp, chị vẫn thành người giàu có, từ những mảnh đất ở những vị trí đẹp ở Hà Nội đem lại. Chị giữ lại mảnh đất 400m ở Hồ Tây xây nhà cho thuê, cuộc sống của chị nhờ vào nguồn thu nhập ổn định này, tiền thuê nhà hàng tháng trên dưới 10.000USD. Là một nữ tỷ phú nhưng chị không kinh doanh, không buôn bán. Của cải và toàn bộ bất động sản mà chị có đã tôn vinh chị lên hàng những nử tỷ phú thành đạt. Chị có gia đình bên nội ở Pháp, mỗi năm chị bay qua bay lại ở bên đó và sống một cuộc sống rời xa những bon chen.

Bắt đầu có tiền, chị làm từ thiện từ đó, cho tiền không tiếc tay, giúp đỡ bất kỳ ai mà chị gặp hằng ngày. Chị làm từ thiện mà không có nhu cầu được ghi nhận hay đền đáp. Chị đi với những người bạn thân thiết coi như đó là việc làm cá nhân của chị, không có nhu cầu chia sẻ với báo chí. Đọc một mẩu báo ở mục “vòng tay nhân ái”, chị sẵn sàng giúp đỡ ngay những hoàn cảnh đáng thương. Có khi chị trực tiếp làm việc đó, có khi không có thời gian, chị nhờ người thân, gia đình gửi tiền cho những mảnh đời bất hạnh. Họ nhận tiền của chị mà không hề biết chị là ai, bản thân chị gửi tiền giúp đỡ cho hàng trăm trường hợp mà chị cũng chưa một lần biết mặt. Tất cả nằm ở trái tim nhiều yêu thương và lòng nhân ái của chị.

Chị nói, làm tự thiện mà quảng cáo lên thì còn gì là lòng từ thiện nữa. Nên làm những việc đó một cách lặng lẽ và âm thầm thì lòng từ bi của mình mới có ý nghĩa. Số tiền từ thiện lớn nhất mà chị đã từng ủng hộ là 1,660 tỷ, để xây một ngôi trường học cho các em ở một vung quê nghèo.

Có một cô bé lên 8 tuổi là hàng xóm của chị, học ở trường Hoàng Diệu, trong một bài tập làm văn ở lớp, kể về một tấm gương mà em mến phục, cô bé đã lấy chị ra để viết. Bài văn trở thành bài mẫu cho cả lớp, một ngày, người mẹ của cô bé đã đem đến tặng chị, như một món quà ân nghĩa mà chị nhận được ở những người xung quanh mình: “Cách nhà em là một nhà bác Dung. Năm nay bác đã 47 tuổi nhưng vẫn còn trẻ lắm. Bác làm ở Tạp chí Phụ nữ. Bác rất chăm tập thể dục. Sáng nào em thức dậy, ngó ra ngoài cũng thấy bác đang đi bộ. Bác rất yêu cây và hoa nên bác đã trồng cây ở quanh sân xóm nhà em làm xóm đẹp hẳn lên. Bác rất hay quét sân xóm em, làm sân sạch hẳn lên. Bác rất hay chơi với trẻ con trong xóm. Bác cho trẻ con rất nhiều bánh kẹo ngon ơi là ngon!. Bác còn cho nhà cô Thùy hẳn một chiếc tủ lạnh và một chiếc ti vi. Mọi người trong xóm ai có việc là bác đều đến và cho tiền, giúp đỡ. Xóm nhà em ai cũng yêu quý bác Dung”.

Hay bức thư của một cậu bé mù chị nhận làm con nuôi ở trường Nguyễn Đình Chiểu: “Má kính mến của con. Đã từ lâu con thực sự coi má như người mẹ thứ 2 của con. Mặc dù má bận nhiều, má con mình không được gần gũi nhau thường xuyên nhưng con biết má là một người rất có nghị lực. Má đã từng nói với con, những gì má có hôm nay, đều do mồ hôi, nước mắt của má làm ra. Con đã tìm thấy ở má một điểm tựa. Bởi trong hoàn cảnh của con, nghị lực là yếu tố tất yếu, và con tin rằng, có nghị lực, con sẽ làm được tất cả…”.

Và tôi còn đọc được rất nhiều những bức thư của những cậu bé mù, của những người lính từ Trường Sa nơi chị gửi quà hàng chục triệu đồng, từ những người cô đơn không nơi nương tựa mà chị nhận nuôi dưỡng suốt đời. Hay như ngôi trường phổ thông trung học Việt Trì, nơi cất giấu những ký ức thiêng liêng của người mẹ hiền và mấy chị em trong gia đình chị, chị đã bày tỏ lòng tri ân bằng cách hằng năm gửi một số tiền trị giá hàng chục triệu đồng vào quỹ khuyến học của trường.

Phép nhiệm màu

Mang trọng bệnh đã mổ tới 2 lần, trong khi lần thứ hai, bệnh rất nặng tưởng không qua khỏi. Lên bàn mổ, chị viết di chúc lại cho hai con trong nước mắt chan mặn môi, trong nỗi tuyệt vọng không nơi níu giữ vì coi như cầm chắc cái chết. Thế nhưng, thật kỳ lạ, không biết có phải chị đã sống quá từ bi để rồi nhận được từ bi ở cuộc đời này như nhận được phép nhiệm màu. Nhà Phật đã nói, tìm trong từ bi sẽ có phép nhiệm màu. Chị đã sống đúng, đã tìm thấy phép nhiệm màu của cuộc đời chị. Sau 10 năm trời chống chọi với bệnh tật, chị đã chiến thắng.

Giờ đây, niềm vui sống của chị trở nên mãnh liệt và đầy ắp hơn bao giờ hết. Mỗi một ngày, chị thức dậy và háo hức với niềm vui rằng có ai đó đang rất cần bàn tay giúp đỡ của chị. Chị mua báo đọc nhiều, thường là tìm đến những mục bàn tay nhân ái, và chị lặng lẽ ghi chép lại, lặng lẽ đến. Có đôi ba lần, nhà báo đã vô tình bắt gặp chị trong bệnh viện, vậy là thi thoảng lại có những bức ảnh từ thiện của chị đăng ở các báo. Đó là những niềm vui nho nhỏ bất chợt mà chị nhận được từ những việc làm âm thầm của mình.

Ngoài làm từ thiện, chị chăm chỉ và kiên trì luyện tập thiền, yoga, để tĩnh dưỡng thần, khí cho sức khỏe hiện tại của chị. Sống vui, sống khỏe và luôn yêu đời, luôn yêu thương người khác. Phương châm sống của chị là vậy.

Thuyết phục mãi chị mới đồng ý để tôi viết bài về con người kỳ lạ của chị nhân tròn 10 năm kể từ khi chị mang trọng bệnh, nay chị đã khoẻ mạnh hoàn toàn như một người bình thường khác. Có lẽ đó là phép nhiệm màu kỳ diệu nhất mà chị được thọ hưởng từ cuộc đời này.

Cầu mong cho nữ tỷ phú Phương Dung giữ được sức khỏe để chị tiếp tục cho đi lòng yêu thương để nhận về lòng yêu thương.


Theo doanhnhanvietnam
Flag Counter