Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Nổ lực, táo bạo vượt qua sóng gió


Từ người làm công với nghề sửa chữa điện thoại, nổ lực vượt khó vươn lên làm ông chủ một loạt cửa hàng, tiếp đó là giám đốc một công ty và giờ là chủ tịch hội đồng quản lý kiêm phó viện trưởng Viện Công nghệ Hà Nội. Đó là Bùi Thế Dũng - một người trẻ táo bạo sinh năm 1979.


Ông chủ ăn mì gói trừ bữa

Là sinh viên khoa du lịch (Trường ĐHKHXH&NV Hà Nội) nhưng suốt bốn năm sinh viên Dũng chỉ đam mê kinh doanh. Sau thời gian làm thuê cho các cửa hàng sửa chữa điện thoại di động và học lỏm được một số ngón nghề, Dũng chuyển qua săn tìm những điện thoại cũ, hỏng rồi về nhà tự mày mò sửa lại, “mông má” cho bắt mắt bán lại kiếm lời. Thời gian sau Dũng kiêm thêm nghề buôn bán xe đạp, xe máy cũ. Bạn bè trong ký túc xá từng kinh ngạc khi hầu hết dân “ét vê” lúc bấy giờ chung cảnh “viêm màng túi” thì Dũng đã tự tậu cho mình chiếc xe máy mới cáu giá 20 triệu đồng từ tiền làm thêm.
Dũng (đứng, phải) hướng dẫn học viên tại Trung tâm dạy nghề Việt Fone


Năm 2003, cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học chuyên ngành du lịch Dũng quay về quê Quảng Ninh làm lễ tân cho một khách sạn. Thế nhưng chỉ yên ổn được vẻn vẹn sáu tháng, Dũng lại... ngứa nghề, quyết định trở lại Hà Nội tiếp tục kinh doanh. Bạn bè, người thân của Dũng từng phản đối kịch liệt quyết định này và gọi anh là “kẻ liều lĩnh” khi đang có trong tay việc làm ổn định, ở cạnh gia đình bỗng chốc rũ bỏ tất cả để chạy theo mơ ước viển vông.

Bơ vơ giữa thủ đô với hai bàn tay trắng, không nghề nghiệp, việc đầu tiên Dũng làm là bán chiếc xe máy để làm vốn. Cửa hàng điện thoại đầu tiên ra đời sơ sài, bé cỏn con, còn “ông chủ” vẫn hằng ngày cuốc bộ, ăn mì gói trừ bữa.

Một năm sau Dũng vay vốn và mời gọi thêm bạn bè chung sức mở rộng quy mô kinh doanh. Cuối năm 2004 anh đã gây dựng cho mình một chuỗi cửa hàng kinh doanh, sửa chữa điện thoại di động trên phố Bạch Mai, Khâm Thiên, Minh Khai...


Những bước đi... liều lĩnh

Năm 2006, cảm nhận được thị trường lúc bấy giờ đang thiếu nhiều thợ sửa điện thoại lành nghề, Dũng hợp tác cùng hai người bạn thân thành lập Công ty cổ phần Việt Fone do Dũng làm giám đốc, chuyên đào tạo nghề sửa chữa điện thoại. Lần lượt đến năm 2008 Dũng mở rộng công ty thêm mảng sửa chữa máy tính, hai năm tiếp theo thêm lĩnh vực đào tạo thợ sửa chữa ôtô. Từ vẻn vẹn ba thành viên, hiện nay Việt Fone có gần 100 người, từ hội đồng quản trị, ban giám đốc điều hành, đội ngũ giảng viên, thợ lành nghề, chuỗi trung tâm đào tạo nghề, cửa hàng kinh doanh, dịch vụ sửa chữa. Mỗi năm Việt Fone đào tạo nghề vững vàng cho hơn 300 học viên, trong đó hầu hết là học sinh tốt nghiệp THPT ở nông thôn, bộ đội xuất ngũ chưa có việc làm.


Vượt qua sóng gió

Thời điểm bắt đầu kinh doanh Dũng phải “vượt cạn” một mình, lợi nhuận chưa có khiến cuộc sống của anh chật vật phải vay mượn khắp nơi trang trải tiền thuê cửa hàng, nhân viên. Sóng gió trôi qua chưa lâu thì năm 2008 công ty lao đao vì khủng hoảng kinh tế, Dũng tiếp tục đối mặt với áp lực lớn ghê gớm khi các cổ đông đòi hoàn vốn. Có thời điểm công ty suýt rơi vào phá sản, Dũng đã định bán cả nhà để hoàn tiền cho đối tác. Tự nhận là “kẻ liều lĩnh” nhưng Dũng cho rằng mình chưa bao giờ làm ẩu, cẩu thả. Nhờ bản lĩnh và cẩn trọng Dũng đã nhiều phen vượt qua sóng gió để có được thành quả như hôm nay.

Không dừng bước, tháng 4-2010 Dũng tiếp tục vận động thành lập Viện Công nghệ Hà Nôị (thuộc Liên hiệp Các hội khoa học kỹ thuật Việt Nam), đảm đương vị trí chủ tịch hội đồng quản lý kiêm phó viện trưởng. Viện có chức năng nghiên cứu và triển khai ứng dụng khoa học công nghệ vào thực tiễn, trong đó tập trung vào ngành ôtô. Tới nay đã có hàng chục gara ôtô ký kết với viện nhận học viên thực hành và tuyển dụng lao đôÌ£ng sau khóa học. Viện còn phôí hợp với nhiều cơ sở đào tạo khác trong lĩnh vực đào tạo nghề sửa chữa ôtô, sản xuất ứng dụng thiết bị định vị toàn cầu. Năm 2011 Dũng đặt ra mục tiêu đào tạo nghề sửa chữa ôtô cho 500 thanh niên, xây dựng một gara ôtô hiện đại.
Hiện Dũng đã hoàn thiện kế hoạch chuẩn bị tiến tới đưa công ty trở thành một mô hình nhóm tương tự tập đoàn với nhiều trung tâm trực thuộc, mỗi trung tâm đảm đương một chức năng độc lập nhưng liên kết, tương tác, hỗ trợ nhau. Đó là mô hình nhóm gồm Công ty Việt Fone (dạy nghề), Viện Công nghệ Hà Nội (nghiên cứu), Gara ôtô (dịch vụ, sửa chữa) và mảng đầu tư, xây dựng...

Theo Nhịp sống trẻ/TTO

Ivan Glasenberg – bá chủ đế chế khai mỏ


Glencore của ông đang kiểm soát 60% thị trường kẽm, 50% thị trường đồng, 45% thị trường chì, 38% thị trường nhôm và gần 1/3 thị trường than đốt.

Nếu một tay 7 viết truyện giật gân nào đó muốn nhào nặn ra một nhà buôn hàng hóa cơ bản bí hiểm, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ cùng quyền lực chi phối thế giới mà gần như không hề xuất hiện trước công chúng thì ắt đó sẽ là hình ảnh phản chiếu của Ivan Glasenberg.




Hơn một thập kỷ qua nhà lãnh đạo mang quốc tịch Nam Phi của người khổng lồ trong ngành hàng hóa cơ bản Glencore đã là một trong những bí ẩn lớn nhất trong giới doanh thương toàn cầu.

Từ tòa trụ sở ẩn dật của mình tại tỉnh Zug, Thụy Sỹ (vốn nổi tiếng với mức thuế ít ỏi và vô số đại gia giàu có người nước ngoài), ông đã xây dựng nên một đế chế trị giá nhiều chục tỷ đôla, một công ty buôn bán lớn nhất thế giới đang thống trị nhiều thị trường, từ kẽm tới đồng, chì và than đốt.

Glencore khởi nguồn từ thời nhà buôn dầu lửa gây nhiều tranh cãi Marc Rich nên công ty ngay lập tức bị những người vốn nghi ngờ kiểu cách kinh doanh bí mật của Glencore chỉ trích. Năm 1974, công ty thành lập với tên gọi Marc Rich & Co. trước khi đổi tên vào năm 1994 sau khi Rich bán công ty cho ban quản trị. Lúc đó Rich đang phải trốn ở Thụy Sỹ để tránh bị truy tố về tội trốn thuế tại Mỹ.

Cho đến gần đây, ông Glasenberg, con người lỗ mãng và thẳng tính gia nhập công ty năm 1984, vẫn chưa làm gì nhiều để thay đổi thiên kiến này. Vì ngại xuất hiện nên ông hiếm khi phát ngôn trước công chúng, từ chối yêu cầu phỏng vấn và cũng rất hiếm có bức ảnh nào của ông.

Trong thời gian đó, ông tập trung biến Glencore trở thành một người khổng lồ và là một công ty hiếm hoi thực hiện tất cả các công đoạn từ thăm dò, sản xuất, marketing tới giao dịch. Khi mua lại của Marc Rich, công ty có giá 600 triệu đôla, nay giá trị của nó đã là 60 tỷ đôla.

Đầu tháng này, rút cục ông cũng phải bước ra khỏi bóng tối trong đợt phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng của Glencore. Trong một sự kiện đã được tính toán rất kỹ như thế này thì như đã thành lệ, người lãnh đạo luôn công bố những mục tiêu tham vọng.

Mở đầu chiến dịch quảng bá này, Glencore khiến ngay cả các tay giao dịch viên (trader) dày dạn kinh nghiệm cũng phải giật mình khi tiết lộ một trong những bí mật được bảo vệ cẩn mật nhất tại Glencore: quy mô hoạt động giao dịch của công ty. Glencore hiện kiểm soát 60% thị trường kẽm, 50% thị trường đồng, 45% chì, 38% nhôm và gần 1/3 than đốt.

Ông Glasenberg, 54 tuổi, nay cực kỳ giàu có. Dù vậy cũng không nên bận lòng nếu ông vẫn muốn gìn giữ sự riêng tư của mình ở Thụy Sỹ. Rõ ràng việc xuất hiện trước công chúng lần này là một bước chuyển đầy khó khăn. Cái ngày công ty niêm yết, Glencore đã quá vụng về khi không giải thích mà trì hoãn thời điểm công bố vị Chủ tịch mới tới 8 tiếng, vì thế mà không ít người đã đặt câu hỏi về trách nhiệm của ông đối với công ty.

Ông Glasenberg đã kết hôn và có hai con, ông thích kể rằng mình theo nghiệp kinh doanh là chuyện ngẫu nhiên. Khi còn là sinh viên ngành kế toán tại ĐH Witwatersrand ở Johannesburg dưới thời phân biệt chủng tốc apartheidu ở Nam Phi, ông đăng ký một lớp về hàng hóa cơ bản. Lúc nhìn vào thành công của những nhà buôn nến sáp quốc tế là lần đầu đầu tiên ông bị cái nghề này quyến rũ.

Không lâu sau đó, ông chuyển tới Mỹ để theo học MBA tại ĐH Nam California tại Los Angeles. Sau khi hoàn thành khóa học, ông có bước ngoặt lớn trong sự nghiệp khi gia nhập Marc Rich & Co.

Công việc này rút cục cũng không đến được tay ông khi công ty phải thu hẹp hoạt động ở Mỹ sau khi Rich vướng vào vòng lao lý. Năm 1983, Mar Rich bị kết tội trốn thuế và phải tỵ nạn ở Thụy Sỹ cho đến khi TT Bill Clinton ân xá cho Rich vào ngày cuối cùng ông tại nhiệm hồi tháng 01/2001.

Tuy vậy, người ta nói với Glasenberg rằng ở Johannesburg có một công việc cho ông. Ông bắt đầu thử việc tại bộ phận vận tải với nhiệm vụ kiểm tra chi tiết các chuyến tàu để đảm bảo con tàu nào cũng sẽ xếp hàng đúng thời hạn.

Ấy chính là lúc ông học được chìa khóa mở ra cánh cửa thành công là gì: đó là quan hệ dài hạn. Tới nay ông vẫn nhớ như in điều dó.

Các đối thủ cũng như đồng nghiệp nói lúc nào ông cũng đang nghe điện thoại, thu thập tin tức mật hoặc củng cố các mối quan hệ. Dường như lúc nào ông cũng sẵn sàng nhảy lên máy bay và thương thảo một hợp đồng bằng cách tới viếng thăm một vị CEO hay một nguyên thủ quốc gia nào đó.

Sự nghiệp của ông rất trơn tru, sau 3 năm buôn than ở Sydney và sau đó là 2 năm ở Hong Kong và Bắc Kinh, vào đầu năm 1990, ông trở thành trưởng bộ phận than tại trụ sở của công ty tại thị trấn Baar nhỏ bé ở Thụy Sỹ.

Thăng tiến nhanh như Glasenberg không phải chuyện lạ ở Glencore, công ty này vốn nổi tiếng với khả năng đào luyện đội ngũ quản lý của mình. Tháng 01/2002, ông được khoảng 300 nhân viên sở hữu cổ phiếu vào thời điểm ấy bầu lên làm CEO để thay thế Willy Strothotte. Con số ấy nay đã tăng lên 485 người.

Là cổ đông lớn nhất nên sau khi IPO ông sẽ có một khối tài sản khổng lồ, nhưng ông vẫn chưa tiết lộ mình sở hữu bao nhiêu cổ phiếu và không hề có ý định làm vậy cho đến tận những phút cuối. Tuy vậy, ông đã hứa chừng nào còn làm việc cho Glencore thì sẽ không bán một cổ phiếu nào.

Có thể hơi kín đáo nhưng rõ ràng tính cạnh tranh và sự lạnh lùng của ông cũng rất đáng nể. Là người mê thể thao nên suýt nữa ông đã được dự tranh Olympic 1984 trong môn đi bộ nhanh. Khi ấy vì chế độ phân biệt chủng tộc nên Nam Phi bị cấm tham dự, người đàn ông gốc Do Thái này muốn dự thi với quốc tịch Israel nhưng không thể hoàn thiện hồ sơ kịp thời gian.

Ông coi mình là một doanh nhân thẳng thắn căm ghét những trò ba hoa của giới doanh nghiệp
.

Các đồng nghiệp nói ông hiện thân cho văn hóa của Glencore, công ty vốn tự hào về những nhà buôn kiên gan sẵn sàng lao vào những nơi người khác không dám như Colombia vào đầu những năm 1990 và Congo vào đầu những năm 2000. Những phi vụ mạo hiểm ấy khiến Glencore nổi danh là một hãng buôn mạo hiểm luôn biết lợi dụng các chính phủ yếu kém, Glasenberg mạnh mẽ bác bỏ điều này.

Vài năm trước, khi phát biểu tại ĐH Nam California, ông nói với các sinh viên rằng một khi đã chọn cho mình một cái nghiệp, phải “hiến thân cho nó và dành từng giây từng phút để làm việc”.

Ông nói thêm: “Để thành công, trong bước đầu sự nghiệp các bạn phải hy sinh rất nhiều, nhưng để đi trước đối thủ, bạn phải làm việc thật chăm chỉ. Có thể nhiều người sẽ nói may mắn là quan trọng, nhưng tôi nghĩ rằng bằng làm việc chăm chỉ để đảm bảo không bỏ lỡ cơ hội nào, các bạn sẽ tự tạo ra may mắn cho chính mình.”

Theo Doanhnhan360.com
Flag Counter