Gia đình từng là “dân nghèo giữa thủ đô” nên Thanh
Monaco, ông chủ hiệu cắt tóc trên phố Lạc Trung - Hà Nội đã khởi nghiệp
“cầm kéo” từ những sợi dây ni lông xé nhỏ.
Tập cắt từ sợi dây ni lông
Từ
khi học lớp 10, Phạm Ngọc Thanh đã quyết định không thi đại học mà sẽ
học nghề cắt tóc. Không phải vì anh học kém mà chỉ đơn giản, được cắt
tóc là đam mê, là ước mơ của anh.
Ngày đó, ước mơ này bị gia đình,
nhất là bố anh phản đối kịch liệt vì trong mắt ông, thợ cắt tóc là
những kẻ “a-ma-tơ”, học hành chẳng ra gì, không đỗ ĐH và có “máu” chơi
bời, ăn diện mới đi làm nghề cắt tóc.
Thế nhưng tôi là đứa bướng bỉnh số một, thế nên ông cụ không thể “đánh cắp” được ước mơ của tôi” - Thanh Monaco cười nói.
“Lúc
đó tôi nghĩ, nếu mình học ĐH, sau này ra trường cầm mảnh bằng đi xin
việc, lương tháng 5 triệu. Nếu không thích lại “nhảy” chỗ khác, lại mang
mảnh bằng 4 năm của mình ra mặc cả. Tôi thấy cái giá như vậy rẻ quá.
Tôi không muốn sống như vậy".
Tiệm cắt tóc của Phạm Ngọc Thanh |
Hà
Nội những năm 2000, gia đình Thanh vẫn nghèo đến mức không thể sắm cho
anh cây kéo tốt, cái đầu ma-nơ-canh. Đồ nghề khởi nghiệp của Thanh là
cái cột trụ lan can trong nhà.
“Tóc” được anh chàng này “thiết
kế” từ những sợi dây ni lông xé nhỏ. Cứ thế, anh chàng ham tóc, ham cắt
này ngày ngày xé dây ni lông, bện bện, cắt cắt, tạo kiểu. Thậm chí, anh
chàng này từng tập cắt cả trên… lông gà, lông vịt!
“Rồi hồi đó,
tôi cũng có cái sĩ diện của thằng con trai chứ. Có ai lại đi ca ngợi,
thần tượng một thằng cắt tóc! Thế nên khi tôi treo cái biển ở vỉa hè,
bon bạn tôi cười nghiêng ngả. Nhiều đứa còn chọc ghẹo. Mà gặp con gái
thì xấu hổ lắm!” (lại cười).
Pha một chút tự kiêu, chàng trai sinh
năm 1986 này kể lại chuyện cái biển: “Hồi đó cứ tan học là tôi lại treo
cái biển ở góc phố. Thực ra nó là một mảnh gỗ chỉ đủ viết hai chữ “cắt
tóc” theo chiều dọc, còn hai chữ “nghệ thuật” viết tắt là “NT”. Cũng oai
như cóc!” (cười nghiêng ngả).
Cái hồi đó mà Phạm Ngọc Thanh kể
mới cách đây 7, 8 năm. Anh chàng được mệnh danh kiêu căng này kể lại,
người thầy đầu tiên và duy nhất cho đến lúc này là một người bạn dạy anh
cách cắt kiểu tóc lá. Từ người thầy đầu tiên này, anh nhận ra là chỉ có
tự học mới giỏi!
Thế nên Phạm Ngọc Thanh có kiểu học cắt tóc
không giống ai. Anh không học từ bất kỳ người nào vì cho rằng, nếu làm
theo họ, anh sẽ lặp lại cách cắt của họ- những cách cắt phổ biến không
mang lại cho khách hàng một mái tóc tự nhiên, ít cần phải chăm sóc mà
vẫn đẹp. Vì thế, anh tự mày mò để tìm ra cách làm riêng.
Cho đến
bây giờ, tiếng Anh vẫn là thứ Phạm Ngọc Thanh phải đầu tư học nhưng từ
trước tới nay, anh chàng này đã dùng Internet để tìm kiếm trên các trang
web nước ngoài cách dạy cắt tóc. Tự tra từ điển, dịch từng từ, từng câu
rồi ghi chép lại, rồi thực hành, rồi rút ra kinh nghiệm….
Suốt
mấy năm ròng, Thanh Monaco say sưa với cây kéo, những lọn tóc giả, những
bó dây ni lông hơn bất cứ thứ gì. Về sau, khi biết các kiểu cắt, những
mái tóc của các bạn trai, bạn gái đều được Thanh “chém” nhiệt tình.
Theo
Phạm Ngọc Thanh, không phải nghề “học” mới cần sự học hành bài bản, học
từ gốc mà nghề tóc của anh cũng phải như vậy. Nếu chỉ học theo lối bắt
chước, không am hiểu tận gốc về tóc, về màu sắc, kiểu mẫu tóc … thì
người thợ không thể sáng tạo.
Thay vì chỉ học lấy vài kiểu cắt,
vài cách pha màu, uốn nhuộm rồi mở cửa hàng, Phạm Ngọc Thanh đã tự viết
cho mình những cuốn “giáo trình” bài bản về từng chi tiết nhỏ trong
nghề.
Không cắt quá 6 mái tóc một ngày
Giờ
Thanh đã là ông chủ của một salon tóc. Những ai từng cười chê và phản
đối con đường đi của anh đều phải công nhận anh đã lựa chọn đúng.
“Lương” bình quân của ông chủ 26 tuổi, mỗi ngày cắt 6 mái tóc, có 3 đệ
tử này là 50 triệu/tháng.
Phạm Ngọc Thanh (ngoài cùng bên trái) và 3 đệ tử |
Lý
giải cho cái thói “chảnh” không cắt quá 6 đầu/ngày này, Phạm Ngọc Thanh
cho biết: “Cắt tóc cần sự sáng tạo. Mà sáng tạo thì phải có thời gian.
Đó là thái độ làm việc nghiêm túc trong nghề nghiệp".
Ẩn đằng
sau quy định 6 mái tóc/ngày này là dự định về một Monaco Academy, một
nơi ứng dụng phong cách làm việc hoàn toàn mới và đầy vẻ mạo hiểm của
anh. Anh thu tiền dựa trên mức độ hài lòng của khách.
Nếu khách
hoàn toàn hài lòng, anh sẽ thu theo giá quy định và khách được quyền
“miễn trả công” nếu họ không hài lòng với chất lượng dịch vụ của cửa
hàng.
“Nghe có vẻ mạo hiểm nhưng tôi tin rằng khi người ta được
phục vụ tốt, hoàn toàn hài lòng thì họ rất khó không chi trả tiền công
cho mình. Nếu có người như vậy thì tôi cũng … không chấp! (Cười to)… Tôi
chưa thấy có gì không suôn sẻ vì từ khi áp dụng cách này, chưa có vấn
đề gì xảy ra cả. Như thế, các tay kéo ở cửa hàng tôi chỉ có một cách là
làm cho khách hoàn toàn hài lòng!”.
Thanh cho rằng, đã qua rồi cái
thời một số ít người giỏi nghề nên muốn phục vụ khách hàng thế nào cũng
được. Dần dần, mặt bằng tay nghề sẽ ngang nhau, nơi nào phục vụ tốt,
nơi đó sẽ làm ăn tốt.
Ông chủ cửa hàng tóc bây giờ vẫn giữ thói
quen lên mạng tự học mỗi ngày. Và cái lý do quan trọng nhất “đè bẹp” cái
kiêu cho rằng mình giỏi, không phải thay đổi là vì anh đã “nhìn ra thế
giới”.
Phong cách làm việc chuyên nghiệp của những thợ cắt tóc
phương Tây khiến anh quyết định sẽ có một chuyến du học. Du học không
chỉ để học nghề, mà còn để học lề lối làm việc, văn hóa phục vụ của
những người thợ cắt tóc chuyên nghiệp hàng đầu thế giới để có thể định
hình phong cách cho sự nghiệp cắt tóc và salon tóc của mình - đó là lối
đi riêng của Thanh Monaco.
Nguồn: Vietnamnet