Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Làm báo chỉ là cuộc chơi, kinh doanh mới là sự nghiệp


Những người có cá tính và có một cái tâm trong sáng thường có một điểm chung. Có thể họ không đẹp, thậm chí là xấu, hoặc rất xấu dưới góc nhìn tạo hình, nhưng khi ngồi đối diện, ngắm nhìn và lắng nghe họ nói, bạn sẽ phát hiện thấy họ rất... đẹp. Mới nhìn, Thùy Anh là một cô gái ưa nhìn và dễ thương, nhưng nếu ngồi nói chuyện lâu, câu chuyện càng vào mạch, nhìn Thùy Anh đang chăm chú lắng nghe, hoặc say sưa nói về một điều gì đó, bạn sẽ thấy gương mặt lung linh sáng của một người đàn bà đẹp.

Kinh doanh là gene “trội”
Thùy Anh là sự pha trộn giữa hai giòng máu “kinh doanh” và “trí thức”. Bên họ nội, đa phần là trí thức. Bố Thùy Anh - Phó Giáo sư Khoa Sử, Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Ngược lại, bên họ ngoại có “máu” kinh doanh rất mạnh. Đặc biệt bà ngoại Thùy Anh – người Việt gốc Hoa, theo lời cô cháu gái, là người rất mê kinh doanh kinh doanh bất động sản. Mẹ chị, mặc dù là cán bộ nhà nước, nhưng “theo” gene của bà ngoại, luôn “chân trong chân ngoài” kinh doanh rất nhiều thứ từ nuôi chó ngao, làm bia, xây dựng trang trại nuôi lợn đến mở cửa hàng mỹ phẩm.

Cũng đã có những khoảng khắc trong cuộc đời, Thùy Anh mơ ước sẽ trở thành một nhà nghiên cứu khoa học giống bố, nhưng khi lắng lại nhìn sâu vào bản thân, Thùy Anh cũng phải công nhận chị luôn có thiên hướng thích kinh doanh.

Khi còn là học sinh lớp 10, đã có lúc Thùy Anh kiếm được cả triệu VND trong 1 tháng. Một người chị họ sống ở bên Úc, mỗi khi về Việt Nam chơi rất hay mang làm quà cho Thùy Anh những cuốn tạp chí dành cho tuổi teen trong đó có ảnh của rất nhiều các ngôi sao nổi tiếng. Những năm 1998-1999, Internet chưa phát triển ở Việt Nam, những tấm ảnh đó rất hiếm. Thông thường, đối với những đứa trẻ 15-16 tuổi, khi có những bức ảnh của nhân vật nổi tiếng chỉ xem cho thích và đem khoe với chúng bạn. Còn Thùy Anh khi “sở hữu” được những “tài sản” vô giá đó, chị lập tức nổi máu kinh doanh.

Sẵn có khiếu viết lách, chị viết quảng cáo và in tờ rơi dán khắp các trường THPT quanh nhà. Khách cứ “ùn ùn” liên hệ, Thùy Anh chỉ việc cắt ảnh từ tạp chí ra và bán với giá từ 50-100 nghìn VND/1 cái. Chưa dừng lại ở đó, chị còn đem ảnh tới tiếp thị với tòa soạn báo Hoa học trò để bán với giá cao hơn. Công việc “kinh doanh” phát đạt tới mức, bố mẹ phải cấm cô con gái làm tiếp để khỏi bị ảnh hưởng đến học tập.

Bất cứ lúc nào có cơ hội là Thùy Anh đều thể hiện khả năng kinh doanh của mình. Có lần, cùng với anh họ đi mua hoa đào Tết, hai anh em đã mua xong và đang trên đường đi về thì nhìn thấy một cành đào đẹp hơn. Thùy Anh rất thích nhưng không thể mang cả 2 cành về nhà vừa lãng phí vừa không có chỗ cắm. Chị quyết định cứ mua và đứng bán cành cũ ngay tại chợ mặc cho ông anh không quen chuyện bán mua giãy nảy phản đối. Cành đào được bán ít phút sau đó.

Hay Thùy Anh còn rủ các bạn đi buôn hoa vào các dịp lễ, tết. Cô gái nhỏ nhắn, chất đầy hoa sau xe máy, ra đứng ở ngã ba, ngã tư các đường phố chính ở Hà Nội, không hề ngượng nghịu rao bán hoa cho những người qua lại.

Thùy Anh là lúc nào cũng sẵn sàng hành động và sau khi kết thúc công việc, chị luôn rút ra bài học cho bản thân. Thời sinh viên, mỗi khi được nghỉ học, Thùy Anh hay đi bán hàng thuê tại các cửa hàng của cô cậu mình. Bản thân là người tinh tế, biết cách đón bắt ý của người khác, chị lập tức nhận thức rõ một trong những bí quyết để bán hàng tốt là phải biết chiều khách. Vì vậy, bây giờ khi đã là chủ quán, chị cứ tiếc đợt WorldCup vừa qua, do nhân viên ốm nghỉ, lại đúng lúc cháy “người làm”, không thể thuê được ai, cả 2 tầng nhà hàng tổng cộng gần 200 m2, chỉ có 2 người phục vụ, trong khi khách lúc nào cũng đông nghịt, nên không thể tránh khỏi những thiếu sót.

Trong thời gian này, còn một bài học nữa Thùy Anh rút ra từ chính trải nghiệm của mình. Chị làm việc hết mình nhưng cô/cậu không đánh giá đúng nên chỉ sau một thời gian Thùy Anh thấy nản. Giờ đây, khi quản lý nhân viên, chị luôn tâm niệm nếu không biết khích lệ, đánh giá đúng và có đãi ngộ thích đáng, thì người có khả năng 10 phần chỉ cống hiến 6,7 phần, ngược lại người chỉ có khả năng 6,7 phần có thể làm được cả 10 phần.

Quãng thời gian làm báo ngắn ngủi và đầy ... “tai tiếng”
Sau khi tốt nghiệp loại giỏi Khoa sử, chuyên ngành văn hóa của Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Thùy Anh thất nghiệp 1 năm.

(Gọi “thất nghiệp” là vì không đi làm theo đúng chuyên môn đã học, chứ thực ra, hôm trước nhận bằng, thì 7 giờ sáng hôm sau, Thùy Anh đã bắt đầu kinh doanh với mẹ ở cửa hàng mỹ phẩm của bà và lăn lộn ở đây mỗi ngày không dưới 15 tiếng.)

Năm 2005, Thùy Anh được người quen giới thiệu làm ở dự án VietTimes, bao gồm báo điện tử và dự định sẽ xuất bản cả báo giấy, trực thuộc tờ VietNamNet, với một e-kip nhà báo có tiếng ở Việt Nam. Chị được phân công viết bài cho chuyên mục Tính cách Việt với các bài viết chân dung các nhân vật nổi tiếng ở Việt Nam. Đây là khoảng thời gian tỏa sáng và không ít “tai tiếng” của chị.

Trước thời điểm đến với Vietimes có thể nói Thùy Anh chưa thực sự làm báo và chưa hề có bài viết nào gây được sự chú ý. Tuy nhiên, chị đã dám nhận viết bài cho một chuyên mục rất “hóc”.

Những nhân vật mà chị đã phỏng vấn và viết bài là nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, nhà văn Y Ban, nhà văn Lê Lựu, nhà văn Hồ Anh Thái, nghệ sĩ nhân dân Bạch Diệp - vợ nhà thơ Xuân Diệu,... Mỗi bài viết của cô gái 8x về các bậc cha chú của mình, có rất nhiều điểm “khó nuốt” với một góc nhìn hoàn toàn mới lạ về những con người tưởng như đã quá “cũ”.

Sau chuyên đề dài kỳ gồm 9 bài viết về Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, ông đã phải thốt lên: Sao Xuân Anh (bút danh của Thùy Anh) lại viết về tôi như vậy, trong khi tất cả mọi người đều coi trọng tài năng của tôi? Nhà thơ Trần Đăng Khoa, sau khi xem những bài viết của Thùy Anh, không nén nổi tò mò đã mời Thùy Anh đến gặp mặt, và đưa ra không ít lời ca ngợi về “tuổi trẻ tài cao mới xuất hiện”.

Ít người biết được, đằng sau mỗi dòng viết là cả một sự nghiên cứu rất kỹ lưỡng về nhân vật, từ con người đến tác phẩm trước khi đi phỏng vấn và cả khả năng hóa thân vào người đối diện để cảm nhận được điều gì ẩn chứa sau mỗi hành động, cử chỉ, lời nói và cả những tác phẩm của họ. Trong quá trình viết bài, chị bị ám ảnh nhiều bởi chính những người mà chị phỏng vấn. Khi chưa lột tả được nhân vật cho tới tận cùng theo đúng cảm nhận của mình, chị không thể làm việc bình thường. Sau này, đây cũng là một trong những nguyên nhân chị muốn bỏ báo, vì báo chí với guồng quay chóng mặt của thông tin không phù hợp với sự đầu tư tinh thần mệt nhọc và nặng nề như thế.

Chị cho biết, thời gian làm báo khiến chị ngẫm ra một điều: nếu không chuẩn bị trước thì ai cũng có thể đánh bại được bạn. Và điều này đúng trong mọi trường hợp, ngay cả trong công việc kinh doanh hiện tại của Thùy Anh.

Mặc dù, mở đầu công việc làm báo thuận lợi, nhưng Thùy Anh tâm sự, không hiểu sao chị không bao giờ coi đây là sự nghiệp của mình mà chỉ là một cuộc chơi. Sau 3 năm làm báo chị chợt phát hiện ra rằng chị không hợp với... nghề báo vì hai điểm.

Thứ nhất, nhà báo phải là một trạm sàng lọc thông tin. Người làm báo phải là người bán tin tốt nhất tới độc giả. Để có được điều đó, nhà báo luôn phải chạy theo các sự kiện, viết tin và bài hối hả cho kịp thời sự. Trong khi Thùy Anh, thích dành thời gian nghiên cứu sâu tới một hiện tượng/nhân vật mà chị thấy hứng thú.

Thứ hai, mặc dù đầy đam mê và quyết liệt với nghiệp viết, nhưng chị vẫn thấy không đã.  Dường như có một nguồn năng lượng vô tận của Thùy Anh mà nghề báo không thể khai thác hết.

Trở về với “bản năng gốc”
Khi nhận thức được điều đó, Thùy Anh khá hoang mang, không biết phải làm gì với bản thân, thì vừa lúc chồng cùng với mấy người bạn bàn mưu tính kế mở quán ăn. Hai vợ chồng mới cưới, đi đâu cũng có nhau nên những cuộc nói chuyện đó không thể thiếu Thùy Anh. Nghe mấy ông đàn ông bàn rồi lại bàn, từ ngày này sang ngày khác, ngồi từ quán này sang quán khác mà chưa thấy hành động làm Thùy Anh phát chán.  Nhưng nhờ đó mà con người kinh doanh bắt đầu “ngọ nguậy” lại trong người chị.

Do sống trong môi trường có nhiều người kinh doanh nên ngay từ lúc còn nhỏ Thùy Anh đã quen với cuộc sống luôn thay đổi, biến động cũng như sự suy nghĩ phóng khoáng dân làm ăn. Cảm thấy đây là công việc phù hợp với mình, Thùy Anh quyết rất nhanh. Chị xin phép nghỉ hẳn ở tòa báo, không hề hối tiếc, để bước vào con đường kinh doanh, mặc dù không có đồng nào làm vốn.

Trả lời cho câu hỏi, Thùy Anh có mâu thuẫn gì với chân lý đã rút ra trước đó là nếu không chuẩn bị trước thì ai cũng có thể đánh bại được bạn không? Chị cho biết, khi quyết định thường phải dựa trên trực giác và nhanh chóng, còn khi bắt tay vào làm mới là lúc cần chuẩn bị kỹ.

Khi Thùy Anh nghỉ ở tòa soạn để dồn tâm sức cho công việc mới, thì cũng là lúc mâu thuẫn về triết lý kinh doanh của chị và những người bạn của chồng bộc lộ. Một bên chỉ muốn đầu tư ít, làm quán vỉa hè, vừa kinh doanh nhưng vẫn đi làm và cho đây chỉ là nghề tay trái. Còn Thụy lại muốn đã làm phải hết mình, phải có hệ thống và có triết lý kinh doanh riêng. Không thống nhất được quan điểm, Thùy Anh và chồng tách ra khỏi nhóm bạn.

Cuối tháng 11 năm 2009, Thùy Anh cùng chồng mở quán nhậu tên là quán Kiến ở đường Yên Phụ với gần như toàn bộ số vốn đi vay, còn những người bạn mở ra quán vỉa hè đúng như mong muốn. Và 1 tháng sau quán của những người bạn phải đóng cửa vì những ông chủ quá amater và thiếu kinh nghiệm.

Từ khi mở quán, Thùy Anh cảm thấy rất “đã”, vì thấy năng lượng của mình gần như bị vắt kiệt. Thùy Anh cho biết trong môi trường mới, chị phải động não liên tục và chị rất thích thú với chu trình: trở ngại – tư duy – giải pháp – hành động - kết quả. Điều làm chị hưng phấn nhất là khi suy nghĩ của mình có thể trở thành hiện thực ngay ngày hôm sau.

Chị cho biết, ngót một năm làm quán, không có đêm nào là chị không mơ thấy... quán. Mơ thấy từng món ăn, mùi vị, nóng lạnh ra sao và thậm chí còn cảm nhận được vị thơm ngon của nó trong giấc ngủ.

Sau bốn tháng, quán bắt đầu ổn định, thì lại xảy ra một biến cố. Căn nhà 3 tầng xây trên diện tích nền gần 100 m2 nằm trên mặt đường Nghi Tàm của bà ngoại Thùy Anh vừa kết thúc hợp đồng cho thuê. Khi mới biết tin này, chị chưa nghĩ ngay ra đây là cơ hội tốt của mình. Hơn nữa, chả có ai vừa mới tốn tiền sửa chữa và đầu tư tương đối kỹ, mới sử dụng được có 4 tháng, đã có một lượng khách quen nhất định mà lại chuyển đi. Nhưng quả thật quán của Thùy Anh quá nhỏ (4 tầng trên diện tích nền khoảng 20m2), nhiều lúc khách đến đông, Thùy Anh phải từ chối.

Vài ngày sau, nhận ra cơ hội, lại một lần nữa, Thùy Anh quyết định rất nhanh – chuyển quán. Đây thực sự là một quyết định rất liều lĩnh, khi tiền đi vay đầu tư vào quán cũ chưa thu hồi hết, mở quán mới to hơn, rộng hơn, đẹp hơn đồng nghĩa với việc lại phải vay để đầu tư tiếp. Hơn nữa, cùng với lần chuyển này, chồng Thùy Anh cũng quyết định bỏ việc ở một ngân hàng để cùng chung sức với vợ. Trước khi đưa ra quyết định bước ngoặt này, một quyết định mà bạn bè người thân đều cho rằng Thùy Anh đã tự làm khó mình tới 2 lần (lần một - vợ bỏ việc, lần hai – chồng bỏ việc), hai vợ chồng chị đã ngồi cùng nhau để đối mặt với thực tại và cùng đưa ra câu hỏi: Nếu thất bại, thì sẽ làm gì? Thùy Anh trả lời: Em sẽ quay trở lại nghề làm báo, chồng chị: Anh sẽ đi lái xe ôm! Hai câu trả lời hoàn toàn nghiêm túc. Một kết cục cho dù tồi nhất cũng không có gì đáng sợ, vậy tại sao lại không làm!

Nhưng nếu nhìn sâu hơn nữa vào bên trong con người Thùy Anh, có thể nhận thấy, những quyết đinh táo bạo được bắt rễ rất sâu.

Triết lý kinh doanh và tầm nhìn cho tương lai
Thùy Anh hiểu rõ, tuy kinh doanh quán có ưu điểm là không bao giờ “lỗi mốt”, nhưng không phải là hình thức dễ làm đối với người mới khởi nghiệp, bởi nó đòi hỏi sự tỉ mẩn, chính xác, khó quản lý, dễ thất thoát tiền... Chính vì vậy, cần phải có sự chuẩn bị kỹ, có triết lý kinh doanh, có tầm nhìn và quyết tâm lớn.

“Kiến” không đơn giản chỉ là cái tên mà còn là sự nhắc nhở về sự kiên trì, cần cù, chăm chỉ mà Thùy Anh tự nhận thấy mình còn thiếu. Thùy Anh xác định, quán không chỉ là nơi bán đồ ăn mà còn phải là nơi bán không gian, bán sự phục vụ và bán cả... tinh thần của người chủ quán.
Mặc dù là quán nhậu, nhưng không giống với những quán khác cùng loại ở Hà Nội. Quán Kiến có không gian rất thoáng và sạch sẽ. Sự bài trí trong quán tạo cho những thực khách cảm giác ấm cúng như ở nhà. Ở đây có hơn 80 món ăn dân dã và có một số món ăn dân tộc đặc biệt của những người dân miền núi phía Bắc. Thùy Anh đang xây dựng quy trình ISO riêng cho từng món ăn. Rượu tự ngâm có 10 loại, trong đó chủ yếu là dòng liqueur (dòng rượu mùi, mang đặc trưng hương vị của hoa quả làm nên rượu), rất được phái nữ và giới trẻ ưa chuộng, rượu Mơ chùa Hương, rượu Chanh giấy Cần Thơ, rượu Chanh leo Đà Lạt, rượu Táo mèo Sapa…

Thùy Anh cho biết, sắp tới các nhân viên của quán sẽ có biệt danh riêng được gắn ngay trên ngực như Em Kiến Thợ, Em Kiến Chúa, Em Kiến Gió, Em Kiến Vàng, Em Kiến Lửa... Các loại rượu cũng sẽ được nhân cách hóa và có tên riêng thể hiện được hương vị của nó như: Cô nàng Mơ mộng (rượu Mơ chùa Hương), Cô nàng Chanh cốm (rượu Chanh giấy Cần Thơ), Cô nàng Mùa thu (rượu Cúc vàng)... Chị hình dung, khi khách hàng gọi rượu, “Em Kiến Gió ơi, cho anh 2 “Cô nàng Mơ mộng” nhé, sẽ tạo nên một sự tương tác thú vị, xóa đi khoảng cách giữa khách và quán Kiến, đồng thời tạo nên những khoảnh khắc vui vẻ và thư giãn đang ngày càng mất đi ở thế giới công nghiệp này.

Khách nhậu thường chỉ đông vào tầm chiều tối. Rất nhiều người đã khuyên chị, để vượt qua giai đoạn khó khăn lúc đầu, buổi sáng chị có thể bán phở, trưa bán cơm văn phòng để tận dụng tối đa công suất của quán. Nhưng chị đã kiên quyết từ chối vì sự nhộn nhạo và các món ăn khác kiểu sẽ làm xáo trộn và mất đi tinh thần của một quán nhậu.

Nhưng bí quyết để tạo ra một nơi rất riêng và đặc biệt không ở đâu có lại nằm chính ở tinh thần người chủ quán. Chị tin rằng bản thân người chủ phải ý thức rất rõ điều này và quán chiếu tinh thần đó không những lên đồ ăn thức uống, tinh thần phục vụ mà còn cả các đồ vật vô tri vô giác ở trong quán. Nếu tinh thần đó thực sự tồn tại, chắc chắc thực khách sẽ cảm nhận được ngay từ khi bước chân vào quán.

Chị tâm sự, mặc dù, khi bắt tay vào làm chị chưa hề biết về triết lý kinh doanh của ông chủ Starbuck, Howard Schultz, nhưng chị vẫn muốn một hướng kinh doanh khác hẳn cách kinh doanh truyền thống đã được biết tới. Chị muốn tạo nên một môi trường kinh doanh mà mỗi cá nhân đều phát huy tối đa năng lượng làm việc, được tôn trọng và biết tự trọng với danh dự của mình, chia sẻ tầm nhìn chung, cuối cùng, cùng nhau đi đến đích chiến thắng.

Cho tới khi đọc cuốn tự truyện của Chủ tịch Starbuck, chị cảm thấy mình có thêm một người thầy vĩ đại và là kim chỉ nam không – bao – giờ - có – thể - thay – thế. Howard Schultz, một trong những người thay đổi nhân sinh quan về mối quan hệ chủ - tớ; sự kiếm tiền – lòng tham; và đặc biệt, sự cam kết hết mình và tình yêu đối với mọi thứ mà chúng ta làm trong khi những người khác đã từng nghĩ là không thể. 

Trả lời câu hỏi, có bao giờ chị thấy nuối tiếc vì đã bỏ nghề báo. Thùy Anh cười, có lần bạn chị kể có người xin cô ấy số điện thoại của chị để mời hợp tác với một tờ tạp chí thời trang rất lớn, cô ấy đã trả lời: Anh ơi Thùy Anh bỏ nghề để đi bán... rượu từ lâu rồi! Thùy Anh cho biết, sau khi quán vận hành tốt, chị có kế hoạch gọi đầu tư và mở thêm nhiều nhất 5 quán nữa. Đây không phải nhượng quyền thương hiệu mà là sự hợp tác. Theo chị, quán rượu có những đặc điểm riêng và để giữ được tinh thần “nhậu”, chị sẽ chỉ làm theo mô hình hợp tác chứ nhất quyết không nhượng quyền.Và sau khi có 5 quán Kiến, Thùy Anh muốn quay lại nghiệp viết, nhưng sẽ là viết sách chứ không phải là viết báo.

Trả lời cho thắc mắc tại sao lại là 5 mà không phải nhiều hơn, Thùy Anh cho biết, phải có điểm dừng nếu không mình sẽ trở thành nô lệ cho chính công việc mà mình đẻ ra. Sau khi có 5 quán, chị muốn dành thời gian cùng gia đình đi du lịch, đến những nơi chị từng ước mơ như Tây Tạng, châu Phi, Ai Cập, Nhật Bản…

Đó là câu chuyện mà Thuỳ Anh dự định sẽ diễn ra sau 3 năm nữa. Để đi đến cái đích đó trước mắt Thùy Anh còn cả một chặng đường dài gian khổ.

Bài thuốc giúp chị có đủ sức mạnh tinh thần để vượt qua những áp lực hiện tại chính là những câu chuyện vượt lên khó khăn để đạt được thành công của những người xung quanh. Đi đến đâu, gặp bất cứ ai đã từng có thời gian kinh doanh, chị đều hỏi chuyện về chặng đường đã qua của họ, lấy đó làm bài học và động lực cho công việc hiện tại. Thùy Anh rất tâm đắc câu chuyện về chị chủ Trung tâm Zen Spa, cung cấp dịch vụ massage, xông hơi... chuyên nghiệp với các dược phẩm 100% từ thiên nhiên và đội ngũ nhân viên ăn mặc rất kín cổng cao tường. Trung thành với gu của mình và phải mất 2 năm trên bờ vực của sự phá sản, Zen Spa mới khẳng định được thương hiệu trên thị trường này với phân khúc khách hàng là những người du lịch đến từ châu Á, chủ yếu là Hàn Quốc, Nhật....

Hiện tại, hàng ngày, nếu bạn đến quán Kiến, vào những giờ vắng khách sẽ thấy một người con gái nhỏ nhắn đang ngồi đọc sách để... ủ mưu hoặc đang cắm mặt vào màn hình để quảng bá cho quán của mình trên Facebook.

Nguồn: Hoclamgiau.vn

Giám đốc 8X: 5 năm tới sẽ nâng tiềm lực vốn của công ty lên 100 tỷ VND

Trong cuộc nói chuyện với một người lần đầu tiên gặp mặt, sau 2 lần bất ngờ bị nói đúng điều vừa chợt nghĩ đến trong đầu, tôi cảm nhận được trực giác của người đối diện rất tuyệt. Đây là tuýp người có khả năng lập tức-biết-một-điều-gì-đó. Anh là Nguyễn Văn Hai, Giám đốc Công ty Bất động sản Hà Nội Mới – người hội tụ đầy đủ tố chất của một doanh nhân trong kỷ nguyên mới, bao gồm: tâm, tầm nhìn, trí tuệ và bản lĩnh được hỗ trợ thêm khả năng đặc biệt vừa nói đến ở trên.


Tính “focus” cực mạnh

Để có thể lột tả được nhân vật trong bài phóng sự chân dung, bắt đầu buổi phỏng vấn, tôi thường thích vặn vẹo về gốc gác gia đình của họ. Những thông tin này giúp tôi hiểu sâu nguyên nhân những hành động, những quyết định… trong cuộc đời về sau của nhân vật. Đối với Hai, tôi cũng bắt đầu như thế. Sau khi trả lời ngắn gọn vài câu hỏi của tôi, Hai thẳng thừng từ chối: Em nghĩ chị nên tập trung vào cuộc sống của một người làm kinh doanh.

Đối với thế hệ 7x trở về trước, hầu như không bao giờ tôi gặp phải những phản ứng như vậy. Khi đã nhận lời gặp, họ thường trả lời khéo léo tất cả các câu hỏi của phóng viên. Không từ chối mà chỉ lái thông tin trong câu trả lời theo hướng không gây lại bất lợi cho mình. Trên cơ sở những thông tin không-gây-bất-lợi đó, họ thường phó mặc cho phóng viên tự định hình bài viết.

Còn Hai mang đặc trưng của một 8x thành công, càng đầu cuối, thậm chí 9x tính cách này nổi rõ. Đó là tính “focus” rất mạnh. Họ muốn tự định hình bài viết và chỉ cung cấp thông tin trong giới hạn đó. Không hơn. Đích cuối mới là sự quan tâm của họ chứ không phải sự khéo léo trong ngôn từ.

Dấu ấn của người cha và cuộc sống tâm linh

Hai sinh ra và lớn lên tại Nam Định trong một gia đình có 3 chị em. Cha mẹ anh là cán bộ nhà nước. Hai cho biết, anh chịu ảnh hưởng tình cảm từ mẹ và lý trí từ cha. Cha luôn chia sẻ và gần gũi với cậu con trai duy nhất trong nhà. Thông qua những câu chuyện thực tế của những người xung quanh, cha luôn rút ra những bài học thiết thực cũng như định hình tính cách của người con.

Hai không chia sẻ cụ thể với tôi những ấn tượng và cảm xúc về cha mình. Nhưng có thể cảm nhận được, cha anh đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc sống tinh thần hiện tại của anh. Cha anh đã làm tròn trách nhiệm của một đấng sinh thành với đúng nghĩa của nó. Không những sinh, mà còn biết cách chăm chút nuôi dưỡng cuộc sống vật chất và tinh thần để đứa con của mình trưởng thành vững vàng như ngày hôm nay. Đó là:

Một đứa con có nhận định rõ ràng về ngành học của mình trước khi thi đại học, điều mà phần đông các bạn cùng lứa tuổi không xác định được. Anh chọn ngành học là công nghệ Nano bởi vì các thông tin báo chí phân tích: đây là chính là cơ hội giúp cho các nước nghèo có khả năng bứt phá và phát triển nhanh chóng. Sự rõ ràng đó đã trở thành một phần trong con người Hai, luôn đồng hành cùng anh trong mỗi quyết định bước ngoặt.

Một đứa con tự lập, từ đầu học kỳ II của năm thứ nhất đại học, Hai đã không phải xin tiền của gia đình, mặc dù bố mẹ anh có thể chu cấp cho con. Không xin tiền của chị ruột, mặc dù người chị đang sống ở nước ngoài sẵn sàng làm điều đó. Không xin tiền cho bản thân, Hai còn nuôi em gái, hiện cũng là sinh viên học đại học ở Hà Nội.

Một đứa con hiểu được chữ tâm trong đạo làm người và lấy đó làm kim chỉ nam cho việc điều hành doanh nghiệp cũng như các quyết định kinh doanh của mình. Gia đình anh là gia đình theo Đạo Thiên Chúa. Cha mẹ hướng cho con học theo những điều tốt đẹp trong kinh thánh để sống. Anh cho biết, khi đứng trước 2 quyết định kinh doanh, một xấu (tham lam, hại người…) nhưng lãi suất cao và một tốt (mọi bên đều có lợi) nhưng lãi suất thấp, anh chọn phương án 2 mà không phải suy nghĩ nhiều lắm. Bởi vì, anh tin rằng hướng thiện là con đường duy nhất đúng trong mọi trường hợp. Đối với anh, người doanh nhân phải có cái tâm tốt; phải lấy mục đích làm giàu là giúp người khác làm giàu; người kinh doanh không nhất thiết phải bon chen chụp giật mà nên là người kiếm tiền bằng cách giải quyết những bài toán của người khác.

Hiện tại, Hai vẫn thường xuyên đến nhà thờ vào cuối tuần. Mỗi tuần một lần, anh tự tạo cho mình cơ hội được nghe các cha xứ giảng về những đạo nghĩa trong cuộc sống để nhìn lại những hành động hay dở trong tuần qua của mình và được thư giãn trong không gian âm nhạc của các bài thánh ca. Thứ âm thanh thánh thiện, hùng tráng, giàu năng lượng có khả năng len lỏi vào từng tế bào của sự sống, giúp anh refresh lại bản thân.

Hai cho biết, những người có niềm tin, thường hạnh phúc hơn những người không có. Đạo Thiên Chúa không những là chỗ dựa tinh thần, mà từ kinh thánh anh còn rút ra những bài học bổ ích hỗ trợ mình trong cuộc sống cũng như thương trường. Muốn vươn mình lên một tầm cao mới, trong cuộc sống nói chung cũng như trong kinh doanh nói riêng, phải biết chăm sóc và phát triển cuộc sống tâm linh của mình là điều mà Hai tâm niệm.

Những bước chân đầu tiên trong kinh doanh

Xác định phải tự lập ngay từ khi bước chân vào đại học, cuối năm thứ nhất, Hai đã góp những đồng vốn ít ỏi của mình, bỏ sức ra là chính, cùng với một chị bạn mở quán cơm văn phòng. Hai xắn tay vào làm tất cả các công việc của quán, từ trực điện thoại, quản lý các nhân viên, marketing cho quán, đến tự đưa cơm cho khách hàng. Sau 3 tháng làm việc, đúng vào lúc giá cả thực phẩm tăng, nhưng khó có thể nâng giá được xuất ăn, làm hầu như không có lãi, cảm thấy kinh doanh khó có thể phát triển tốt, Hai quyết định thôi công việc này để đi tìm hướng đi mới.

Đây cũng là thời điểm, Hai nhận thức được ngành học của mình còn quá mới mẻ và nhiều tranh cãi. Sự thay đổi cấu trúc phân tử bằng công nghệ Nano có thể tạo ra nhiều sản phẩm hữu ích trong cuộc sống. Nhưng nó lại có những tác dụng phụ đang còn gây tranh cãi về vấn đề môi trường. Hầu hết những phát minh trong lĩnh vực này chưa được áp dụng trong thực tiễn. Các sinh viên ra trường, một vài người rất giỏi được chuyển sang học tiếp tại Nhật, một vài người làm giảng viên trong trường hoặc làm việc trong các viện nghiên cứu còn phần lớn đều làm việc trái ngành nghề. Trong khi các bạn cùng khóa theo quán tính cứ đi tiếp hoặc chuyển hướng chú ý sang lĩnh vực công nghệ thông tin, Hai tự xác định cho mình, học chỉ để rèn luyện tư duy và kinh doanh mới là nơi anh đam mê và lựa chọn để dấn thân.

Có tầm nhìn mới cho tương lai, kết thúc quán ăn, Hai thử sức trong môi trường thương mại điện tử. Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới ở Việt Nam. Với bản tính nhanh nhậy và ham học hỏi, Hai nâng thu nhập của mình lên trên 10 triệu/1 tháng trong vòng 3 tháng. Một con số thu nhập rất “khủng” trong giới sinh viên không những hồi bấy giờ mà ngay cả bây giờ. Sau bốn tháng Hai nhượng lại hệ thống của mình và kiếm được hơn 100 triệu VND đầu tiên. Anh đã dùng số tiền này để đầu tư tiếp vào một hướng kinh doanh mới, một phần để biếu gia đình và làm từ thiện.

Tài chính không phải là thành công lớn nhất mà Hai thu nhận được trong giai đoạn này, nhân sinh quan mới mẻ về cuộc sống cũng như những tri thức, quan hệ và kỹ năng mới là những tài sản vô giá. Lần đầu tiên, anh hiểu được sức mạnh của môi trường Internet và nhận thức sâu sắc rằng dù có kinh doanh trong bất cứ lĩnh vực nào, thì Internet cũng sẽ là công cụ hỗ trợ rất mạnh. Thiếu nó, khó có thể thành công trong thời đại hiện tại. Từ đó đến nay, dù làm bất cứ việc gì, anh đều trăn trở tìm cách tận dụng nguồn tài nguyên vô tận này. Và vì vậy Internet luôn đem lại lợi nhuận và sự khác biệt cho mọi hoạt động của anh.

Thời gian tiếp theo, Hai thực sự bước chân vào thế giới ảo - không có biên giới này. Anh bắt đầu nhận và thực hiện những gói quảng cáo trực tuyến cá nhân nhỏ đồng thời bán một số sản phẩm do nhà máy trực thuộc Bộ Quốc phòng sản xuất. Anh tổ chức mạng lưới cộng tác viên lên tới gần trăm người, chủ yếu là sinh viên và một số là dân văn phòng nhàn rỗi làm mạng lưới chân rết trên các diễn đàn và mạng xã hội.

Một cơ hội mới lại đến với Hai khi có người bạn quyết định thành lập công ty hoạt động trong lĩnh vực đào tạo và phát triển nguồn nhân lực, mời Hai về làm người phụ trách kinh doanh kiêm trợ lý. Sau vài ngày suy nghĩ, anh nhận định nếu nhận lời anh được 3 điểm lợi: học miễn phí tất cả các khóa học không hề rẻ; làm quen với một lượng học viên toàn là CEO của nhiều công ty – một tài sản vô giá đối với một người định bước chân vào thương trường; được thử sức trong một lĩnh vực hoàn toàn mới. Hai nhận lời làm việc với mức lương khởi điểm chỉ 3 triệu VND/1tháng cộng với % hoa hồng.

Với tâm thế càng làm nhiều càng tích lũy được nhiều, trên thực tế, Hai không nề hà bất cứ công việc gì của công ty, từ việc tổ chức lớp học; làm việc với giảng viên; sắp xếp lịch học; hỗ trợ cho giảng viên đến việc đi giải quyết những ca khách hàng khó tính. Sau vài tháng, cảm thấy mục đích ban đầu đã đạt được cộng với sự không hài lòng về cách đối xử với nhân viên của ban lãnh đạo công ty, Hai quyết định ra đi.

Thực sự dấn thân vào thương trường

Trong những người mới quen ở môi trường đào tạo, có một người hé mở cho Hai cơ hội đến với lĩnh vực bất động sản. Nhanh chóng nhận thấy đây là thị trường đầy tiềm năng và cũng đầy thách thức. Cân nhắc không lâu, Hai quyết định đầu quân cho một sàn bất động sản để học nghề. Đây là khoảng thời gian Hai tích lũy kiến thức chuyên môn và nung nấu quyết tâm xây dựng một thương hiệu về sàn bất động sản trong tương lai gần.

Sau hơn một năm làm việc, Hai cảm nhận được mình bắt đầu có “cảm giác” về bất động sản. Anh giải thích thêm, giống như người đi xe máy, lúc đầu phải rất tập trung để lái, sau một thời gian khả năng lái đã đi sâu vào tiềm thức trở thành một thói quen, người lái có thể điều khiển xe rất thoải mái mà không cần phải suy nghĩ.

Mặc dù vốn tích lũy được chưa phải là nhiều so với những đại gia kinh doanh trong lĩnh vưc này, nhưng Hai cảm thấy anh có đầy đủ điều kiện để thành lập công ty, bao gồm:

  • Cảm giác tốt về thị trường bất động sản;
  • Những kiến thức, kỹ năng cơ bản về bất động sản đã nắm vững;
  • Có nhiều mối quan hệ rộng và chất;
  • Các kiến thức về quản trị công ty đã tích lũy được rất nhiều trong thời gian tham gia các khóa học ở công ty đào tạo nguồn nhân lực lãnh đạo;
  • Kinh nghiệm đúc kết được, những bài học rút ra trong cách điều hành doanh nghiệp của các công ty mà mình từng làm.

Tất cả những điều đó giúp Hai định hình được tầm nhìn cũng như mô hình hoạt động cho công ty sắp mở của mình. Để gia tăng sức mạnh, từ nguồn quan hệ phong phú của mình, Hai mời một số người cùng hợp tác và đầu tư. Tháng 08/2009, Công ty Bất động sản Hà Nội Mới được thành lập.

Sau hơn một năm hoạt động, công ty phát triển tốt, có doanh thu ổn định, ngay trong tháng ngâu vừa rồi, nhiều công ty hoạt động trong lĩnh vực này lỗ, nhưng công ty của Hai vẫn làm ăn tốt và có lãi với một lượng khách hàng quen luôn tìm đến với công ty. Thành công trên là do ban giám đốc công ty đã định hướng đúng dòng sản phẩm chung cư trả góp giá rẻ dành cho người thu nhập thấp.

Anh quan niệm một công ty lớn phải như một cây đại thụ, có cành lớn tỏa ra các cành nhỏ và sau đó mới là lá. Người đứng đầu phải biết cách tự phát triển bản thân ngày càng lớn mạnh (thân cây cổ thụ) và thu hút được nhân tài (cành lớn) từ đó làm nền tảng để phát triển toàn bộ hệ thống nhân viên (cành nhỏ, lá). Nếu người lãnh đạo quá ôm đồm, dù có giỏi đến đâu, thì bất quá cũng chỉ giống một cây cau đơn độc, cao chót vót với lơ thơ vài tán lá ở trên khó có thể tỏa bóng mát ra cả một vùng rộng lớn.

Với quan niệm đó, Hai rất quan tâm đến việc đào tạo và trao quyền độc lập cho nhân viên. Tất cả nhân viên của anh đều được rèn thói quen liên tục cập nhập thông tin về bất động sản cũng như của các đối thủ cạnh tranh, phải nghiên cứu sâu về các luật liên quan đến đất đai, những thông tư và nghị định của nhà nước về bất động sản cũng như liên tục tham gia các khóa học về lĩnh vực này. Anh luôn nhắc nhở mọi người trong công ty, hãy tư vấn đủ và đúng trước khi tư vấn hay. Chính vì vậy, ngay cả các chủ đầu tư cũng tìm đến công ty anh để hợp tác về việc phân phối các dự án của họ.

Bên cạnh việc đào tạo, các chính sách đãi ngộ nhân viên cũng được Hai đặc biệt chú ý. Có những nhân viên trong công ty anh có thu nhập tới 30-50 triệu/tháng.

Tích hợp sức mạnh của Internet vào vào kinh doanh bất động sản là điều anh luôn để tâm ngay từ những ngày đầu thành lập công ty. Vào cuối tháng 09 này, công ty sẽ cho ra mắt website batdongsan.org, một dự án được đầu tư kỹ và khá tốn kém, đây sẽ là nơi tổng hợp mọi thông tin giao dịch và kiến thức về bất động sản, cũng như một môi trường tương tác mạnh giữa mọi thành phần quan tâm đến bất động sản. Theo lời Hai: một thứ khá mới mẻ ở Việt Nam. Anh tin tưởng, đây sẽ là công cụ mạnh, làm điểm tựa để công ty có những bước phát triển đột phá trong tương lai, đồng thời là một giải pháp hữu hiệu cho các công ty bất động sản cũng như khách hàng có nhu cầu giao dịch.

Trong cả quãng đường đã đi qua của Hai, có thể nhìn thấy, mỗi hành động của anh đều có mục đích và sự được mất của mỗi bước đi đều được anh cân nhắc, có lẽ đó là một trong những “bí mật” giúp anh luôn gặp thuận lợi trên bước đường kinh doanh của mình.

Viễn cảnh trong tương lai


Hai chia sẻ mục tiêu của anh trong 15 năm tới sẽ đưa Công ty Bất động sản Hà Nội Mới lọt vào Top500 doanh nghiệp lớn nhất Việt Nam, theo xếp hạng của VNR500. Trong vòng 5 năm tới sẽ nâng tiềm lực vốn của công ty lên 100 tỷ VND. Theo anh, đây là những mục tiêu khả thi được tính toán dựa trên tình hình kinh doanh cũng như mức tăng trưởng của công ty tại thời điểm hiện tại và các mục tiêu cho thời gian tới.

Tuy nhiên, bất động sản không phải lĩnh vực duy nhất mà anh quan tâm. Anh cho biết đào tạo cũng là niềm đam mê và y tế là lĩnh vực cũng thực sự thu hút anh. Hiện tại, anh còn là cổ đông chiến lược cho một công ty chuyên về tổ chức hội thảo, đào tạo và tư vấn doanh nghiệp - Viettraining. Hai mơ ước, sau 20-25 năm nữa, anh sẽ mở một trường đại học theo mô hình Đại học Harvard với mô hình đào tạo - nghiên cứu và kinh doanh, một nơi đối với sinh viên dễ vào nhưng khó ra.

Để đạt được mục tiêu đó, hiện tại anh phải làm việc cật lực, chỉ ngủ có 5 tiếng rưỡi/1 ngày. 5 tiếng buổi tối và nửa tiếng buổi trưa. Hai chỉ cho tôi phương pháp rút ngắn giờ ngủ của mình bằng cách mỗi tuần bớt ngủ đi 15 phút, bằng cách để sớm chuông báo thức lên 15 phút – cách mà anh đã thực hiện trước đây. Một câu chuyện nhỏ nhưng thể hiện rõ nét tính cách của một người rất có bản lĩnh.

Khi cần tìm lời giải cho những vấn đề khó Hai thường ngồi tĩnh tâm, dần dần đóng mọi giác quan, hít thở thật sâu và tập trung cao độ vào điều cần giải quyết, khi đó các bài toán khó sẽ lần lượt được tháo gỡ. Hy vọng, phương pháp đã hỗ trợ Hai đạt được thành công ngày hôm nay sẽ còn phát huy tác dụng trong quãng đường đi tới ước mơ của anh trong tương lai.


Nguồn: Hoclamgiau.vn
Flag Counter