Sang Mỹ du học lúc 17 tuổi với hành trang chỉ vẻn
vẹn một chiếc vali nhỏ và 150 USD nhưng ông Dũng đã trở thành người Việt thành
công nhất ở tập đoàn máy tính lớn nước Mỹ.
Thông minh, sâu sắc và cũng cởi mở, thân
thiện là cảm nhận của những ai từng tiếp xúc với Dzung T. Bùi (Bùi Tiến Dũng),
Phó chủ tịch, phụ trách nhóm điều hành kinh doanh toàn cầu, tập đoàn Công nghệ
Thông tin IBM (Mỹ).
Người Việt mình không kém ai
Đây là suy nghĩ và cũng là “hành
trang” quan trọng nhất mà ông Dũng mang theo suốt con đường lập nghiệp nơi xứ
người. Ông nói: “Tôi cho rằng, lòng tự tin là chìa khóa giúp mở mọi cánh
cửa. Vì vậy, không có lý gì mình lại không tự trang bị cho mình một chiếc như
thế”.
Ông Dũng sinh ra tại một ngôi làng cổ
Bắc Bộ có tên là Trình Phố, thuộc xã An Ninh, Tiền Hải, Thái Bình. Lớn lên, ông
theo cha mẹ vào TP HCM. Năm 17 tuổi, ông sang Mỹ du học với một chiếc vali nhỏ
và số tiền ít ỏi 150 USD. Với suy nghĩ người Việt mình không kém ai, ông
không ngại dấn thân trong mọi lĩnh vực. Để trang trải tiền ăn học, ông kiếm
việc làm thêm từ bưng bê, dọn dẹp cho tới làm phát thanh viên cho một chương
trình truyền thanh tiếng Việt.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ
chuyên ngành kỹ thuật điện tử tại Đại học Minnesota, tiểu bang Minnesota (Mỹ),
ông Dũng nộp đơn xin làm việc tại tập đoàn IBM và được nhận làm ở phòng
thí nghiệm Rochester. Cũng lúc đó, ông gặp một người phụ nữ Việt, quê
gốc Nam Định. Hai người nhanh chóng có tình cảm với nhau, cùng xây
dựng hạnh phúc gia đình và đón người thân sang đoàn tụ.
Sau một năm lại việc tại Rochester,
nhận thấy sở thích và năng lực bản thân phù hợp với lĩnh vực bán hàng, ông Dũng
xin chuyển qua làm về martketing và tiêu thụ sản phẩm (sales). Cũng từ đó, ông
liên tục được đề bạt và đảm nhiệm những trọng trách trong mảng kinh doanh
sản phẩm của tập đoàn IBM, từ Phó chủ tịch phụ trách thị trường Mỹ Latin, Tổng
giám đốc Sales và Marketing châu Âu, Giám đốc điều hành phụ trách chuỗi cung
ứng, Tổng giám đốc phụ trách giải pháp công nghệ thông tin. Hiện ông
là Phó chủ tịch phụ trách nhóm điều hành kinh doanh toàn cầu của tập đoàn
IBM.
“Ở đâu tôi cũng luôn nhớ mình
là người Việt Nam’
Xa quê hơn 30 năm, ông Dũng vẫn
nói tiếng Việt thành thạo. Khi được hỏi điều gì đã giúp ông giữ được khả năng
này, ông nói: “Chính bởi tôi luôn nhớ mình là người Việt Nam”.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào, ông cũng
cố gắng sử dụng tiếng mẹ đẻ, như khi làm thơ, viết văn, khi trò chuyện với các
con, thậm chí trong lúc lái xe, trao đổi với khách hàng. Ông tâm sự: “Trong lúc
nói tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng Tây Ban Nha, tôi luôn tự đối chiếu, những
từ này tiếng Việt là gì nhỉ. Đó là cách tôi tự học tiếng Việt và giới thiệu với
đối tác về ngôn ngữ của quê hương mình”.
Không chỉ cá nhân ông Dũng mà các
thành viên trong gia đình ông vẫn giữ nguyên nếp sống của người Việt. Ông bảo:
“Điều này rất quan trọng. Nó giúp các con tôi hiểu về nguồn gốc của mình”.
Gia đình ông vẫn duy trì nếp sinh
hoạt: một ngày ba bữa cơm, không ăn thức ăn nhanh, không ăn bánh mì, trừ
những dịp đặc biệt nào đó phải ra ngoài dùng bữa. Ngày Tết cũng có bánh chưng
xanh, những món ăn cổ truyền. Ông dẫn các con đi xông đất, mừng tuổi ông bà,
người thân, lên chùa thắp hương. Những cái giỗ ông bà, tổ tiên cũng được
ông duy trì đều đặn. Bởi thế, sống giữa đất nước cờ hoa mà bản thân ông và bố
mẹ vẫn cảm thấy như đang được sống ở chính nơi quê nhà. Bùi Tiến Dũng gọi đó là
nếp nhà và trân trọng nó.
Cũng chính bởi luôn có ý thức về
“chất Việt” trong mình mà khách đến thăm nhà ông, dù là căn hộ sang trọng ở
tiểu bang NewYork hay ngôi nhà nhỏ, bình dị vùng đất vạn hồ
Minnesota, đều tìm thấy một thứ gì đó thuộc về Việt Nam. Một bức
tranh lụa kể về tích Truyện Kiều, những chiếc bình cổ, lọ hoa thời Nguyễn,
chiếc giỏ mây xuất khẩu từ Việt Nam… là cái cớ để ông giới thiệu văn hóa, phẩm
chất, cốt cách của người Việt.
“Tôi luôn xúc động khi trở về quê
hương”
“Tôi rất hạnh phúc khi về tới Hà
Nội”, ông Dũng chia sẻ về cảm xúc khi lần đầu về nước vào cuối năm 2008. “Từ
tầng cao khách sạn nhìn xuống thành phố, tôi vẫn không tin rằng mình đang đứng
đây, giữa lòng thủ đô đất mẹ thân yêu”, Bùi Tiến Dũng nói với giọng
đầy cảm xúc.
Ông Dũng tâm sự: “Tôi ra đi từ khi
còn quá trẻ đến độ không kịp một lần ra thăm thủ đô, vì thế ở nước Mỹ, tôi luôn
có một giấc mơ là được trở về, tản bộ trên những phố phường Hà Nội.
Tôi luôn muốn trải nghiệm những gì mà bố mẹ, người thân của tôi từng trải
nghiệm”.
Nhưng trong lần trở về đó, vì
công việc, ông chưa kịp thực hiện mong mỏi của mình. Vì vậy, trong chuyến về
Việt Nam tìm hiểu thị trường công nghệ thông tin này, ngoài công việc, ông
quyết tâm dành trọn phần thời gian còn lại để thực hiện những điều ao ước bấy
lâu.
Gác lại những chuyến gặp gỡ, ông
Dũng vận bộ đồ thể thao, cầm trên tay chiếc máy ảnh rồi để mình thỏa sức đắm
chìm trong những bước chạy vòng quanh hồ Gươm, ghi lại hình mình bên Tháp
Rùa cổ kính. Ông cũng dành thời gian rảnh của một tuần sang thăm và làm việc để
lang thang nhiều góc phố, tìm mua cho được một bức tranh về phố cổ Hà Nội mang
về Mỹ, giới thiệu với bạn bè. Bùi Tiến Dũng bảo, niềm tự hào về quê hương
chưa bao giờ phai nhạt trong mình
Theo Vân Nhi – báo Đất Việt
|
Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012
Bùi Tiến Dũng: Người Việt mình không kém ai
Tỷ phú làm giàu từ hai bàn tay trắng: Leonardo Del Vecchio
Tài sản: 10,5 tỷ USD (đầu năm 2010)
Ngành thời trang Italia không thể
thiếu những chiếc kính, và thị trường kính cao cấp của vương quốc thời trang
này không thể thiếu mắt kính Luxottica.
Người thợ đầu tiên làm nên những
chiếc kính này là Leonardo Del Vecchio. Cuộc đời ông ngỡ như một câu chuyện cổ
tích về giấc mơ của một cậu bé cô nhi viện, giấc mơ thoát nghèo và hiện thực
lại là sự giàu có hạng tỷ phú cùng thương hiệu “Vua kính Italia”.
Đứng thứ 71 trong danh sách những
người giàu nhất thế giới do tạp chí Forbes của Mỹ bình chọn, Del Vecchio đã xây
dựng đế chế kính mắt Luxottica của mình từ những mảnh ghép không trọn vẹn của
cuộc đời mình.
Bắt đầu từ năm 1961 với một nhà máy
chỉ có một phòng và 12 công nhân. Ngày nay, thương hiệu Luxottica của Del
Vecchip đã có đến 35.000 nhân viên trên khắp thế giới và sản xuất gần 100.000
đôi mắt kính một ngày.
Từ con số không và những tháng năm
nhọc nhằn
Những thành công của ông chủ 73 tuổi
này là kết quả của một quá trình vật lộn với cuộc sống từ khi còn trong bụng
mẹ. Sinh ra trong một gia đình bần cùng ở thành phố Milan (Italia), Del Vecchio
đã mất đi người cha ngay từ khi ông mới được 4 tháng tuổi trong bụng mẹ.
Có gia đình mà cũng như không, Del
Vecchio đã phải sống trong cô nhi viện đến 7 năm từ khi lọt lòng mẹ. Quãng thời
gian trong cô nhi viện Martinitti ở thành phố Milan đã dạy cho cậu bé Del
Vecchio tính tự lập cùng khả năng tìm tòi, sáng tạo để tự làm những thứ mình
thích. Khéo tay, viết chữ đẹp, chăm chỉ làm việc và biết nghe lời, Del Vecchio
được các sơ rất quý mến.
Del Vecchio bắt đầu làm việc năm 14
tuổi và không bao giờ ngừng làm việc. Đến nay, ông vẫn làm việc 14 tiếng một
ngày cho dù đang ở trụ sở của Luxottica tại Agordo hay ở bất cứ một văn phòng
chi nhánh nào của công ty mình.
Rời cô nhi viện trở về nhà, hoàn
cảnh gia đình vẫn khó khăn như trước, Leonardo làm đủ mọi việc để phụ mẹ.
Leonardo được nhận vào làm tại một xưởng sản xuất phụ tùng ô tô và gọng kính.
Công việc tại xưởng khá nặng nhọc
đối với một cậu bé 14 tuổi, nhưng phải đương đầu với cuộc sống, phải kiếm tiền
là động lực giúp cậu chiến thắng những vết trầy xước trên tay do những lần sơ ý
bị dao mài kính cắt phải, và đôi chân tê cứng vì phải đứng làm việc đến hơn 14
tiếng mỗi ngày.
Cũng từ xưởng này, cậu bé Leonardo
được phát hiện là có đôi tay vàng và một đầu óc nhanh nhạy, tinh tế. Chủ xưởng
nhận ra điều đó và quyết định cho cậu chỉ làm ở xưởng sản xuất khung kính đồng
thời cử cậu đi học vẽ và khắc tại trung tâm đào tạo nghề của thành phố. Chẳng
bao lâu sau, khi mới 17 tuổi, Leonardo đã trở thành xưởng trưởng quản lý hơn 20
thợ.
Lập gia đình khi mới 21 tuổi,
Leonardo tiếp tục cuộc sống vất vả tưởng như không nhìn thấy mặt trời của mình.
Cậu thanh niên Leonardo phải làm việc đến 20 tiếng một ngày để kiếm đủ tiền
nuôi vợ và hai con thơ. Ban ngày đi làm lĩnh lương, ban đêm ông làm thêm bất cứ
việc gì để có thêm thu nhập cho gia đình.
Ý nghĩ tiếp tục thôi thúc trong đầu
Leonardo là phải vượt ra khỏi khung kính của xưởng thợ, phải làm được chiếc
kính của riêng mình. Leonardo quyết định chuyển gia đình đến thành phố Agordo,
quê hương của nghề làm kính với 90% thị phần.
Tuy nhiên, gọng kính màu vàng ở đây
chế tạo bằng chất xenlulo vừa đơn điệu, vừa không bền lại rất nguy hiểm vì đây
là chất liệu dễ cháy. Nhiều người đã thử nghĩ đến việc dùng kim loại để làm
gọng kính, nhưng lại không bán được vì mẫu mã vẫn còn quá thô kệch.
Cũng trong thời gian đó, rất nhiều
nghệ sĩ rock&roll từ Mỹ đến Italia biểu diễn. Họ mặc quần jeans, những
chiếc áo chim cò. Và cả khi biển vào mùa hè, hàng ngàn người ra biển tắm, cưỡi
mô tô nước và đeo kính râm. Một ý tưởng lóe lên trong suy nghĩ của Leonardo,
kính không đơn thuần chỉ để bảo vệ mắt mà còn là mode, là thể hiện gu thời
trang của từng người.
Với số vốn nho nhỏ sau những năm lao
động cực nhọc, Leonardo bắt đầu mở xưởng sản xuất kính tại nhà. Lần đầu tiên
lao vào công việc mới mẻ này, cả gia đình cùng nhau phụ giúp ông.
Leonardo kể: “Trong những năm
60-70, khi làm những đôi mắt kính, tôi đã khắc bằng tay những hoa văn bằng nhôm
mà người ta quen thấy trên những gọng kính thời bấy giờ!”. Vợ ông tô màu
từng gọng kính một, con ông dán những băng dính lên các phần gọng mà khách hàng
muốn giữ lại màu sắc tự nhiên. Cứ như thế Luxottica cho ra đời những sản phẩm
của chính mình.
Từ xưởng sản xuất gia đình, ông thuê
thêm 14 thợ và kêu gọi hỗ trợ tài chính từ những tổ chức xúc tiến kinh tế trong
nước. Và thương hiệu Luxottica cùng dây chuyền sản xuất kính công nghiệp được
manh nha từ đó. Bước đầu tiên chinh phục thị trường, Leo cho sản xuất hàng loạt
kính râm gọng to, che khuất nửa gương mặt. Ngay cả khi chiều buông, tại các bãi
biển người ta cũng đeo kính để tham gia vũ hội. Kính dường như đã là “một phần
không thể thiếu của cuộc sống”.
Trước đây, phần lớn các cơ sở đều sản
xuất theo công đoạn: một xưởng chuyên sản xuất gọng kính, một xưởng chuyên sản
xuất càng kính, xưởng thứ ba là mắt kính và cuối cùng là xưởng lắp kính. Có nhà
sản xuất chuyên về gọng kính nhựa, người khác lại gọng kính sắt. Như vậy để
chiếc kính ra đến thị trường là rất khó khăn và rất chậm, chứ chưa nói đến bộ
sưu tập các kiểu kính.
Leonardo nhận ra điểm yếu này và
quyết định thành lập nhà máy riêng của mình. Đó không phải là kính nữa mà là
nghệ thuật, phù hợp với từng bộ váy áo, complet, thậm chí đến cả giày dép, túi
xách... Sau khi chuẩn bị cả một thời gian dài, vào năm 1961 tại thành phố
Agordo, Leonardo Del Vecchio khai trương hãng Luxottica. Nói cách khác, nhà
doanh nhân trẻ đã sẵn sàng cho việc chinh phục các đỉnh cao trong sản xuất
kính.
Đến thương hiệu “Số một trong công
nghiệp mắt kính”
Được mệnh danh là người Italia số 1
trong công nghiệp mắt kính, Leonardo Del Vecchio giờ đây phải đóng thuế nhiều
hơn cả các trùm tư bản ở Italia là Benlusconi và Agnelli.
Năm 1971, lần đầu tiên Leonardo del
Vecchio tham dự Hội chợ Milan. Lúc này mắt kính của ông đã có chỗ đứng trên thị
trường. Leonardo mua lại tất cả các cổ phần của những người hợp tác với mình và
bắt đầu liên doanh với một nhà máy ở Mantone. Đây là bước nhảy vọt của
Luxottica. “Sản phẩm của chúng tôi hoàn toàn mới về kiểu dáng, giá cả rất hấp
dẫn và chỉ do một nhà sản xuất làm ra” - Leonardo nhớ lại. Và từ đó xuất hiện
“hệ thống liên kết dọc - một hãng chế tạo và sản xuất nhiều loại kính” rất phổ
biến trong sản xuất kính ngày nay.
Đến những năm 80, mắt kính Luxottica
đã chiếm lĩnh hầu hết thị trường trong nước. Năm 1981, Leonardo mua lại xí
nghiệp Ster Oflex và thiết lập mối quan hệ buôn bán đầu tiên ở Muniel thuộc
Cộng hòa liên bang Đức.
Năm 1982, ông mua tiếp 50% cổ phần
của tập đoàn kính Avantgande Ones ở New York (Mỹ). Một năm sau, Luxottica mở
chi nhánh tại Espana 5A ở Barcelona (Tây Ban Nha) và dần lấn bước sang các thị
trường rộng lớn khác như Anh, Pháp, Canada, Thụy Điển.
Đến thập kỷ 1990, Leonardo tiếp tục
đầu tư vào các thị trường Nhật, Bồ Đào Nha, Bỉ, Hy Lạp và bước chân đến thị
trường chứng khoán phố Wall của nước Mỹ. Luxottica là công ty duy nhất trên thế
giới có mặt ở thị trường chứng khoán nước ngoài, mà niêm yết tại thị trường
chứng khoán của nước mình. Cũng trong năm 1991, ông đứng đầu trong danh sách
những doanh nhân thành đạt nhất Italia do Nhật báo II Messagero bình chọn.
Luxottica đã kỷ niệm sinh nhật lần
thứ 55 của mình vào năm 1991 bằng sự kiện trở thành thương hiệu kính số 1 thế
giới xét về doanh số bán hàng, các kênh phân phối và kiểu dáng được ưa chuộng
nhất.
Leonardo hầu như không có thời gian
rảnh, ông rất ít khi đến các bữa tiệc, không muốn vui chơi và hoàn toàn trốn
tránh chính trị. Nếu không có mặt ở New York, Stockholm, Tokyo hay các văn
phòng làm việc, chắc chắn Leonardo đang miệt mài làm việc trong xưởng sản xuất
ở Agordo. Đó là một tòa nhà lớn đầy kính nằm ở giữa, dưới tầng trệt những công
nhân mặc áo xanh da trời đang sản xuất kính, trên tầng 2, Leonardo vừa vẽ kiểu,
vừa sản xuất, vừa bán sản phẩm của mình.
Khi được hỏi về bí quyết thành công,
vua mắt kính nói: “Tôi không có điều gì bí mật. Tôi làm việc, luôn tái đầu
tư và định hướng trong công nghiệp hóa. Để thắng cuộc tôi luôn soạn chương
trình cẩn thận cho các mục tiêu của mình".
Đến năm 1995, hãng sản xuất 70 ngàn
chiếc kính/ngày và 15 triệu chiếc/năm. Chính Leonardo là người mẫu mực cho các
công nhân của mình, ông làm việc 14 tiếng một ngày, hầu như không nghỉ, ngoại
trừ một tháng hè nghỉ ngơi ở nước Pháp.
Bước sang năm 1999, Luxottica nâng
mức sản xuất lên 81 ngàn chiếc kính/ngày và phân định rõ ràng các dòng kính.
Trước hết là các thương hiệu của hãng như Luxottica, SferoFlex, Vogue, Persol,
T3. Sau đó là thương hiệu nhượng quyền gồm Armani, Saint Laurent, Genny, Brooks
Brothers, Anne Klein, Ferragamo.
Cũng từ thập niên 1990, Leonardo đã
bắt đầu nhìn nhận Mỹ như thị trường lớn nhất cần thâm nhập. Năm 1995, Luxottica
mở “cuộc tấn công” vào đây bằng cách mua lại US Shoe Corporation, đơn vị nắm
giữ gần 900 cửa hàng bán kính thuộc LensCrafters trên khắp nước Mỹ.
LensCrafters cũng là nơi đầu tiên trên thế giới nhận đặt kính và giao hàng
trong đúng 1 giờ đồng hồ.
Thương hiệu lớn nhất của Luxottica
là Ray-Ban. Đây là thương hiệu mà Tổng thống Pháp - Nicolas Sarkozy hay ca sĩ
lừng danh Ringo Starr yêu thích. Vào năm 1999, ông mua thương hiệu Ray-Ban từ
Bausch & Lomb – một hãng sản xuất kính đang gặp khủng hoảng. Sau đó
Leonardo cải tiến, đưa thêm nhiều chi tiết, thay đổi kiểu dáng kính Ray-Ban,
biến nó thành sản phẩm thuộc hàng cao cấp, sang trọng.
Với chiến lược bành trướng rất bài
bản, doanh thu trong năm 2001 của Luxottica tăng 24%, đạt 290 triệu USD với
doanh số bán hàng lên đến 2,8 tỷ USD, nhờ đó, CP của Luxottica trên thị trường
chứng khoán New York tăng giá 18,7% vượt xa bước tiến 10,2% của cả thị trường.
Tính đến nay, Leonardo nắm giữ 13
thương hiệu luxury nhượng quyền và 7 thương hiệu của riêng mình. Chỉ có Tập
đoàn Safilo của Italia vượt Luxottica về mặt này. Nhưng về lợi nhuận ròng thì
Luxottica là vô địch.
Riêng năm 2007, doanh số kính của
Leonardo bán ra đạt 5 tỉ USD, trong đó 2/3 thu được từ bán lẻ với 5.627 cửa
hàng bán kính khắp thế giới và 52.000 quầy bán kính trong các siêu thị.
Năm 2008, Luxottica mua lại hãng
Oakley tại Mỹ để đầu tư công nghệ cao của hãng này vào sản xuất kính. Theo kế
hoạch, năm 2009 doanh số bán hàng của Luxottica sẽ tăng 27% so với năm 2007.
Theo
Vneconomy
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)