Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Không có đam mê thì không thể thành công!

 Là Chủ tịch Tập đoàn Quảng cáo JWT từ năm 31 tuổi, năm 33 tuổi, bà Chu Thị Hồng Anh trở thành Chủ tịch Tập đoàn Truyền thông Mindshare, nay gọi là GroupM.
Ba năm sau đó, bà thành lập Công ty Chu Thị, đơn vị tiên phong tham gia xã hội hóa truyền hình, sản xuất những chương trình truyền hình với lượng rating đến nay vẫn rất cao, như Sức sống mới, Yêu thương cuộc sống, Chúng tôi muốn biết, Nhà bẩn nhà sạch, Người nội trợ tài ba, và gần đây nhất là chương trình Bảy ngày vui sống đang phát sóng hằng ngày trên VTV1.
Điều đáng ngạc nhiên là bí quyết dẫn người phụ nữ này đến thành công rất đơn giản: “Cháy hết mình” cho những đam mê, ước mơ và sở thích cá nhân.
* Thành công khi còn rất trẻ, bà có nghĩ rằng mình gặp nhiều may mắn?
- Tôi rất may mắn khi có nhiều cơ hội đến với mình. Tôi thích làm việc và luôn tìm thấy niềm vui, ý nghĩa cũng như lợi ích của việc mình làm, dù có gặp nhiều thử thách và trở ngại. Có lẽ, điều này giúp tôi đến với thành công nhanh hơn dự định của chính mình.
Trong từng bước đường, tôi nghiệm ra, ai cũng đều phải trải qua những lúc thất bại, quan trọng là khả năng phục hồi và nhanh chóng bước tiếp con đường mình đã chọn.
* Được đánh giá là “tướng bà” ngành quảng cáo, với bà, danh hiệu này có là áp lực?
- Tôi nghĩ bất cứ công việc và chức danh nào đều phải có áp lực khi muốn làm tốt nhất và để mọi người không thất vọng về mình. Áp lực ở đây là trách nhiệm, sự trông cậy và tin tưởng của cộng sự.
Chính áp lực này đã giúp tôi vượt qua những lúc “xuống tinh thần” để luôn là chỗ dựa và là sự trông cậy cho những người làm việc với tôi. Như vậy, đôi lúc áp lực cũng là điều tốt.
* Với bà, thế nào là một người thành đạt?
- Đối với tôi, thành đạt không phải là có địa vị xã hội thật cao hay tài sản vật chất thật lớn, mà đó là sự yêu mến và trân trọng của người khác khi nhắc tới mình.
* Cụ thể là đối với nhân viên?
- Cuộc đời tôi chứng kiến nhiều thăng trầm, của gia đình có, của những người quanh mình có. Được đó rồi mất đó. Tôi biết, chỉ có tình người là quan trọng nhất. Cuộc đời này đủ ngắn và những bất trắc từ cuộc sống thì rất nhiều. Công việc là thứ mình có thể kiểm soát được, vậy thì, hãy làm việc cho cuộc sống này thêm vui.
Tôi làm việc với đồng nghiệp và nhân viên, luôn tâm niệm một điều là phải làm sao thúc đẩy được niềm đam mê trong công việc của nhân viên. Tôi mong muốn nhân viên của mình phải giỏi hơn, tốt hơn từng ngày để từ đó tôi có thể tin tưởng giao trách nhiệm mới.
Tôi thường giao công việc cho nhân viên cao hơn sức của họ một chút, đủ để cho họ vươn lên và học hỏi thêm nhiều hơn và tìm kiếm những thử thách mới trong công việc.
Nhân viên của tôi cần phải biết và tin rằng tôi luôn là hậu phương vững chắc của họ, luôn bên cạnh khi họ cần và sẵn sàng giải quyết những khó khăn họ gặp phải. Tôi khen chê phân minh nên luôn tạo được niềm tin nơi nhân viên. Nhìn thấy đàn em mình lớn khôn lên, điều đó cũng chính là niềm vui, là hạnh phúc của tôi.
* Trong công việc, bà đánh giá thế nào về vai trò của đam mê? Đã có bao giờ bà đắn đo về việc lựa chọn giữa đam mê và việc chạy theo công việc kinh doanh?
- Không có đam mê thì không thể thành công! Nhưng, phải có sự cân đối giữa đam mê và trách nhiệm. Đôi lúc, vì trách nhiệm mà tôi phải tạm gác đam mê sang một bên. Tôi có đam mê về nghệ thuật. Từ nhỏ, tôi luôn thích vẽ, đàn hát...
Nhưng gia đình tôi không muốn con gái đi theo ngành này nên không được đào tạo theo trường lớp chuyên nghiệp mà chỉ là học lén từ những phòng tranh hoặc phòng nhạc của những họa sỹ, nhạc sĩ nghiệp dư.
Tôi được cho ăn học và đi làm về kinh tế. Năm 1995, tôi bắt đầu làm việc tại Công ty Quảng cáo JWT. Khi đó, tôi được Công ty cho hai lựa chọn: Được đào tạo để trở thành giám đốc sáng tạo hoặc giám đốc điều hành.
Tôi chọn con đường trở thành giám đốc điều hành vì hoàn cảnh gia đình, kinh tế còn chưa vững vàng nên tạm gác lại niềm đam mê riêng.
Hơn nữa, giám đốc sáng tạo có thể là người nước ngoài vì khi ấy, ngành quảng cáo Việt Nam còn non trẻ, Công ty cần một người điều hành là dân bản xứ hiểu về phong tục tập quán, văn hóa, kinh tế, luật pháp... để góp phần xây dựng ngành quảng cáo nước ngoài ở Việt Nam.
Hiểu được vai trò quan trọng của ngành quảng cáo truyền thông, tôi chọn con đường này vì tôi thích được thử thách.
* Vậy thì trong hành trang của người phụ nữ thích thử thách, thưa bà, bà thường dùng những thứ thiết yếu gì?
- Mọi món đồ tôi chọn đều phải phù hợp với hoàn cảnh, công việc, độ tuổi và tính cách. Đầu tiên là son môi. Son là cách nhanh nhất để trang điểm khi cần thiết vì tôi không thường trang điểm khi đi làm.
Thứ nhì là điện thoại. Tôi đang dùng Nokia E7 để luôn kết nối với e-mail nhanh chóng và thuận tiện nhất. Tôi là người kỹ tính, đòi hỏi cao, vì vậy khi chọn điện thoại cũng phải có tính năng ứng dụng cao, thương hiệu và sản phẩm công nghệ ấy cũng phải thể hiện tính thời trang. Cuối cùng là kính mát, vì công việc đòi hỏi tôi thường phải ra ngoài.
* Có bao giờ, bà ngân nga câu hát “Xin cho lại từ đầu...?”
- Nếu được quay lại khởi nghiệp, tôi vẫn chọn nghề quảng cáo. Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn khi được làm và học hỏi trong ngành này.
Ngành quảng cáo và truyền thông đòi hỏi tính kiên nhẫn, chịu khó, sự bền bỉ, khả năng chịu áp lực và tính sáng tạo trong môi trường cạnh tranh cao. Vì vậy, tôi luôn trân trọng những người thành công trong lĩnh vực này.
Tôi sẽ tiếp tục xây dựng Chu Thị vì nó cho tôi sự tự do sáng tạo trong lĩnh vực kinh doanh và cả nghệ thuật, để tôi được sử dụng kinh nghiệm của mình vào điều tôi đam mê trong hiện tại và tương lai.
* Xin cảm ơn bà về cuộc trò chuyện này!
Theo:doanhnhansaigon

Giàu mà không chia sẻ là có tội

   Bản thân ông Vũ Minh Châu - Giám đốc Công ty Bảo Tín Minh Châu không ngờ có ngày mình lại gắn bó với nghề kim hoàn khi mà từ nhỏ đã phải rất vất vả để kiếm sống

Ông quan niệm, giàu mà không chia sẻ là có tội... Và với suy nghĩ ấy ông cho rằng mình là người giàu vì “Tôi là người biết chia sẻ”.
Cậu bé bắt cua trở thành thợ kim hoàn
Gia đình tôi bố mẹ là công nhân, nhà rất nghèo, lại đông anh em. Gia đình phải xoay xở buôn bán từ cái bánh mỳ đến que kem.
Bản thân tôi năm 11 tuổi đã biết đi kiếm tiền để tự lực tiền học, tiền mua quần áo. Năm 15 tuổi đã là lao động chính của gia đình, ngoài giờ học thì đi chữa xe đạp, đi bắt tôm, cua cá để hỗ trợ gia đình.
Mẹ tôi buôn bán nhỏ và trong quá trình đó có khi thanh toán bằng tiền, có khi thanh toán bằng vàng. Mẹ tôi rất có uy tín với khách hàng, nên có người nhờ bán vàng, có người nhờ mua vàng.
Thế là tự nhiên trở thành một người buôn vàng, nhưng buôn bán trao tay thôi. Mẹ tôi thường giao cho tôi cầm những dây chuyền, lắc người ta bán cho mình, gửi đến các cửa hàng vàng. Tôi thường đi xe đạp 10 cây số từ thị trấn Văn Điển xuống trung tâm Hà Nội để đưa vàng cho thợ kim hoàn đánh nhẫn.
Việc đi lại vất vả quá, trong khi tôi nhận thấy đánh một cái nhẫn chẳng khó gì. Tôi quyết tâm tự học để đánh nhẫn. Tôi ra phố Bạch Mai mua một bộ đồ nghề, ban đầu tập đánh với nhôm, đồng, sau khi thành thạo rồi thì đánh bằng vàng, lúc đầu méo mó, xấu xí nhưng rồi nhẫn cũng đẹp dần lên.
Khi đó, tôi không thuê các ông thợ kim hoàn đánh nhẫn nữa, mà tự đánh. Tôi là người thợ vàng đầu tiên ở gia đình. Từ đó, hàng xóm láng giềng ai cần đánh nhẫn hay mua bán vàng lại nhờ tôi. Tôi tự nhiên trở thành người buôn bán nhỏ.
Không bỏ tiền học nghề ngày nào, làm thế nào ông lại trở thành thợ phân kim vàng?
Thời kỳ đó, vàng cốm đang nổi lên. Tôi lại mày mò tìm ra công nghệ phân kim vàng. Hồi đó đi học công nghệ này phải mất mấy cây vàng (thời đó đủ để mua một ngôi nhà ở Hà Nội).
Tôi đi bộ đội về làm sao có tiền nên tôi mua sách hóa học, mua nhiều hóa chất và bình thí nghiệm. Tôi mày mò hơn 1 tháng trời mới thành công, “học phí” mất khoảng 4 -5 chỉ vàng.
Sở dĩ như vậy vì ban đầu mình thất bại, đem vàng ra thí nghiệm bị tan ra thành nước không thu hồi được. Nhưng khi đã nắm được công nghệ phân kim vàng thì kiếm được nhiều tiền.
Vì mình là con nhà nghèo nên “tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống”. Tôi cũng gặp khó khăn vì mình làm ăn thật thà quá, vàng phân kim ra bao giờ cũng đủ cân, đủ tuổi trong khi một số người khác phân kim vàng còn pha thêm đem bán thu lợi nhuận lớn.
Năm 1987- 1988 làm vàng khó khăn quá, tôi lại chuyển sang đóng xe lam để bán. Sau khi đóng 2 năm có chút vốn, lại thuê địa điểm mở cửa hàng kinh doanh vàng với một người bạn ở phố Bạch Mai. Mở được mấy tháng, người ta thấy đông khách liền đòi lại nhà, tôi lại đi thuê cửa hàng mới.
Giữ tín nhiệm hơn vàng
Ông gửi gắm gì trong cái tên “Bảo Tín Minh Châu”?
Khi làm hiệu vàng, Bảo Tín là tên mẹ tôi đặt. Ông ngoại tôi là nhà kinh doanh nổi tiếng và rất hay làm từ thiện khu vực Thường Tín. Mẹ tôi tiếp nối được truyền thống kinh doanh của ông ngoại với một tinh thần, một nguyên tắc xuyên suốt: Làm ăn bao giờ cũng phải giữ chữ Tín.
Ban đầu tôi lấy tên là Bảo Tín. Đến năm 1995, nâng cấp thành Công ty Trách nhiệm hữu hạn Bảo Tín Minh Châu. Khi thấy tôi kinh doanh thành đạt, các em tôi cũng mở các tiệm vàng tiếp theo.
Và tôi nảy ra sáng kiến: Phải có tên riêng, còn tên Bảo Tín là tên chung. Tôi là Bảo Tín Minh Châu, các em là Bảo Tín Thanh Vân, Bảo Tín Hồng Quân, Bảo Tín Hoàng Long…
Nhưng trong căn phòng khách của ông, tôi thấy treo nhiều chữ Tâm, chữ Nhẫn mà không thấy ông treo chữ Tín?
Ngay từ đầu tôi có phương châm kinh doanh giữ tín nhiệm hơn giữ vàng, điều đó đã thể hiện trong tất cả các hoạt động của Bảo Tín Minh Châu rồi. Chữ Tín tôi treo ở bên trong Tâm. Chữ Tín nó nằm trong chữ Tâm.
Tôi nghĩ, giá trị cao quý nhất của con người là tình yêu thương. Mỗi chúng ta ai cũng cần người khác yêu thương mình. Chắc chắn chúng ta cũng đã vài lần ân hận vì chưa làm trọn tình yêu thương đối với những người thân.
Đó cũng là trải nghiệm của bản thân tôi, nên trong phòng khách này, tôi treo dòng chữ mà mình tâm niệm: “Hãy yêu thương khi chưa muộn”.
Phải chăng luôn giữ chữ Tín với khách hàng là bí quyết của Bảo Tín Minh Châu?
Bí quyết quan trọng nhất là trọng chữ tín, giữ tín nhiệm hơn giữ vàng bởi vì vàng bạc là sản phẩm có giá trị cao, người dân tin mới mua. Nếu mình làm tốt, vàng đúng tuổi, đúng cân, chuẩn giá thì người ta tìm đến mình thôi. Đó là một điều rất đơn giản.
Tôi là người phân kim vàng nhiều năm, hàng tôi nấu ra mẻ nào cũng đều tăm tắp, chất lượng cao, nên người dân rất thích mua. Ngay từ đầu, tôi đã đầu tư mua loại cân Thiên Bình, loại cân rất đắt tiền nhưng có độ chính xác rất cao.
Cho nên khi mua hàng của Bảo Tín Minh Châu, khách đưa vào TPHCM hay ra nước ngoài cân lại bao giờ cũng đúng. Ngay từ khi mới khởi nghiệp tôi đã chú trọng đến tiêu chuẩn đo lường. Cân phải có độ chính xác tới phần nghìn.
Ban đầu các hiệu vàng ở Hà Nội không niêm phong giá, khách hàng đến mua phải mặc cả. Nhưng tôi không thích điều đó, tôi thích kinh doanh phải “đánh bài ngửa, mở bài”.
Sau khi tham khảo giá thị trường thì công bố luôn giá mua và giá bán. Bảo Tín Minh Châu là một trong những doanh nghiệp vàng bạc đầu tiên công khai giá mua - bán.
Trong thời kỳ đầu làm ăn đúng đắn lại khó khăn, nhưng khi cơ chế thị trường bung ra thì làm ăn thật thà lại có cơ hội phát triển. Chính Nhà nước đã tạo điều kiện để chữ Tín lên ngôi.
“Công thức” để thành ông chủ của ông là gì?
Trước đây, tôi vừa là người quản lý, vừa giao dịch với khách hàng, vừa là thợ phân kim vàng. Dần dần, thấy đông khách quá, mình không làm xuể mới tuyển thêm người, ban đầu 1 người sau đó tăng lên 5 -7 người, sau đó là hàng chục người...
Cho nên tôi có một công thức rất đơn giản để làm ông chủ: phải yêu nghề và làm việc tốt, làm việc tốt để có sản phẩm tốt, giá tốt, dịch vụ tốt thì mới có đông khách đến mua bán. Rồi phải xây dựng các cơ chế quản lý, tìm hiểu chính sách của Nhà nước, đảm bảo quyền lợi cho người lao động.
Ông quan niệm thế nào là người giàu? Có lúc nào ông tự hỏi làm giàu để làm gì không?
Tôi nghĩ nếu như cứ mải làm giàu mà không biết kiếm tiền để làm gì thì người ta sẽ biến mình thành một cái máy in tiền. Quan điểm của tôi là kiếm tiền để nâng cao chất lượng cuộc sống của bản thân và gia đình, để giúp đỡ người thân, cộng sự và làm từ thiện.
Chia sẻ được với cộng đồng bao nhiêu, tôi cảm thấy vui bấy nhiêu. Tôi nghĩ đánh giá người giàu không nên đánh giá bằng số tiền họ kiếm được mà phải được tính bằng số tiền họ tiêu có ích cho xã hội.
Số tiền tiêu đi một cách có văn hóa chứ không phải số tiền có được. Còn nếu giàu mà bo bo giữ lấy cho mình thì theo tôi người đó có tội. Tại sao tôi nói họ có tội? Anh vơ vét cho bản thân mà không chia sẻ cho người khác thì đó là có tội.
Nếu hình dung cuộc sống như một cánh rừng, mỗi người đều săn bắn hái lượm trong đó. Mình nhanh tay, mình khoẻ hơn nên kiếm được một đống thực phẩm để đấy. Thậm chí để thối rữa ăn không hết.
Trong khi đó, người khác nhặt nhạnh, kiếm không đủ ăn. Như thế là tội lỗi. Sao không chia cho những người yếu hơn, chậm hơn một ít? Tôi cho những người chia được nhiều là người giàu, số chia đi là số giàu.
Nếu theo quan niệm đó, ông là người giàu?
Đúng, vì tôi là người biết chia. Hàng ngày tôi cùng ăn cơm với nhân viên của mình, tôi ăn gì họ ăn nấy. Mỗi lúc đi đâu tôi chia bằng cách mua với giá cao sản phẩm của bà con nông dân. Mục đích của tôi: không giàu quá, chỉ giàu vừa vừa thôi.
Tôi không muốn giàu hơn người khác, chỉ muốn giàu hơn những giai đoạn trước đây của mình. Có nhà, có xe, có tiền tiêu, bây giờ kiếm được bao nhiêu, tôi chia sẻ với mọi người.
Tôi cảm thấy mình chia sẻ bao nhiêu thì công việc của mình càng tốt bấy nhiêu. Bởi vì mình chia không phải là mình mất. Mình giúp đỡ mọi người, mọi người sẽ giúp đỡ mình, mình ủng hộ cộng đồng, cộng đồng sẽ ủng hộ mình.
Việt Nam đã gia nhập WTO, Bảo Tín Minh Châu sẽ có những chiến lược gì để cạnh tranh với các doanh nghiệp vàng bạc nước ngoài rất mạnh về tài chính và công nghệ?
Tôi đang xây dựng một văn phòng vào loại hàng đầu về kinh doanh vàng bạc đá quý ở Việt Nam tại 127 Bùi Thị Xuân. Tất cả máy móc đều sản xuất năm 2007, nhập từ Italia.
Chúng tôi cũng đang làm một sản phẩm vàng miếng tinh xảo nhất Việt Nam từ trước đến nay, hệ thống máy móc được đặt sản xuất lại Italia với công nghệ mới nhất, khung đúc được khắc bằng tia lade, tạo nên hình rồng nổi tới từng vảy rồng.
Con rồng này được kết tinh từ ba thế hệ rồng Việt Nam, được chúng tôi thiết kế dựa trên ý kiến tham khảo của nhiều chuyên gia hàng đầu về rồng Việt Nam.
Hà Nội chưa có sản phẩm vàng nào có hình rồng nổi cả trong khi sắp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. Tất cả những tiêu chí trên con rồng đó đều mang tiêu chí quốc tế, quốc tế hóa các chỉ số để dễ dàng thâm nhập thị trường quốc tế.
Hiện nay, Bảo Tín Minh Châu đã thắng vàng Hàn Quốc và Ý bằng công nghệ và nguyên liệu của họ. Những đồ trang sức bằng vàng bạc của quốc tế nếu như sản xuất cho thị trường Việt Nam mà không đổi mới công thức thì sẽ bị xuống màu.
Vì khí hậu nóng ẩm, nên người Việt hay có mồ hôi muối, hay bị ốm sốt, sinh ra lượng lưu huỳnh. Điều này rất ít nhà công nghệ biết.
Tôi biết nên điều chỉnh công thức pha chế, vì thế vàng Bảo Tín Minh Châu dùng bao lâu vẫn sáng bóng. Cái này tôi vẫn bí mật, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi “bật mí” vì sao vàng Bảo Tín Minh Châu sử dụng bao lâu mà vẫn sáng bóng.
Theo TiềnPhong
Flag Counter