Nguyên Phó Chủ tịch nước cũng bộc bạch những nuối tiếc trong cuộc đời
mình: “Tôi nghĩ nếu một con người biết tự trọng, mình luôn luôn phải
biết tự phê bình. Tôi cũng có nhiều nuối tiếc trong đời"
Nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình trong buổi giới thiệu sách. Ảnh: Hoàng Thư
“Tôi
muốn thay mặt cho bao nhiêu người đã không còn nữa và kể cả người còn
sống nói lên những suy nghĩ, suy tư, cảm xúc mạnh mẽ và sâu sắc của
thanh niên thế hệ tôi trong giai đoạn đấu tranh cách mạng gian khổ nhưng
quang vinh.”
Không có chính khách nào được mời
đến buổi giới thiệu cuốn hồi ký Gia đình, bạn bè và đất nước của nguyên
Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình, tổ chức ngày 12-6 tại Hà Nội. Người
phụ nữ từng giữ nhiều vị trí quan trọng trong lịch sử cho biết bà muốn
dành trọn chương trình cho gia đình, bạn bè thân thiết, những độc giả.
Viết vì trách nhiệm với thế hệ sau
Hồi
ký Gia đình, bạn bè và đất nước hoàn thành cơ bản từ năm 2009, sách hơn
300 trang này thuật lại cuộc đời bà từ khi sinh ra tại Đồng Tháp (năm
1927) đến nay. Các góc cạnh của cuộc đời được bà kể lại một cách tổng
quát mà khó đi vào chi tiết, bởi “khi bắt tay viết hồi ký, tôi không có
bất cứ ghi chép nào từ các thời kỳ trước và trí nhớ cũng đã có nhiều hạn
chế”.
Ở cuốn hồi ký này, người đọc được tiếp
cận với một Nguyễn Thị Bình như một cô gái miền Tây Nam Bộ, với ông
ngoại là nhà văn hóa Phan Châu Trinh và ông nội vốn là một nghĩa binh
phong trào Cần Vương. Gia đình, bạn bè và đất nước cũng không thiếu nét
lãng mạn với những chi tiết về mối tình đầu của bà, người bà đã không
một lần gặp lại kể từ năm 16 tuổi cho đến chín năm sau, khi hai người đi
đến hôn nhân. Ở đó cũng có một Nguyễn Thị Bình trải qua những gian lao
trong kháng chiến, những cuộc đàm phán căng thẳng ở Paris, những thăng
trầm chính trị trong vai trò là bộ trưởng Giáo dục và phó chủ tịch nước.
“Mục
đích của tôi khi viết hồi ký là để lại cho con cháu, bạn bè những trải
nghiệm sống, kỷ niệm đẹp của mình. Tôi muốn thay mặt cho bao nhiêu người
đã không còn nữa và kể cả người còn sống nói lên những suy nghĩ, suy
tư, cảm xúc mạnh mẽ và sâu sắc của thanh niên thế hệ tôi trong giai đoạn
đấu tranh cách mạng gian khổ nhưng quang vinh. Chúng tôi đều thống nhất
với nhau rằng đó là thời kỳ đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình, với ý nghĩa
là đã sống có mục đích và có lý tưởng” - bà nói.
“Khuyết điểm của nền giáo dục có từ thời tôi làm bộ trưởng”
Cuốn
hồi ký được chờ đợi sẽ cung cấp những thông tin chưa từng được biết đến
phía sau cuộc đàm phán Paris - cuộc hội đàm dài nhất trong lịch sử
ngoại giao thế giới mà bà Bình trực tiếp trải nghiệm với tư cách là một
trong những nhân vật chính. Tuy nhiên, phát biểu tại lễ giới thiệu sách,
nhà văn Nguyên Ngọc nói: “Là người làm việc với bà trong thời gian viết
hồi ký, thậm chí còn là người đầu tiên được bà cho đọc bản thảo, tôi có
thể nói rằng nếu chúng ta chờ đợi những chi tiết ly kỳ ở hội đàm Paris
thì chúng ta sẽ không được thỏa mãn hoàn toàn”.
Khi
được hỏi về tựa đề của cuốn hồi ký, bà Nguyễn Thị Bình đáp: “Ai cũng có
gia đình, bạn bè, đất nước. Cả ba yếu tố đều quan trọng cả và khó có
thể nói yếu tố nào quan trọng hơn. Nếu không có gia đình thì làm sao có
bản thân và có thể phục vụ đất nước. Trong cuộc sống, gia đình cũng
không đủ mà còn phải có bạn bè, hiểu theo nghĩa rộng còn có cả bạn bè
của dân tộc. Không phải lúc nào chúng ta cũng xử lý ba nhiệm vụ đó giống
nhau, cần phải thấy lúc nào mình cần tập trung vào nhiệm vụ nào”.
Nguyên
Phó Chủ tịch nước cũng bộc bạch những nuối tiếc trong cuộc đời mình:
“Tôi nghĩ nếu một con người biết tự trọng, mình luôn luôn phải biết tự
phê bình. Tôi cũng có nhiều nuối tiếc trong đời. Trong thời kỳ tôi đi
đàm phán Paris, khả năng tiếng Pháp của tôi còn tương đối nhưng tiếng
Anh thì biết rất ít. Giá mình giỏi cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh thì với
vị trí lúc bấy giờ, tôi đã có thể làm tốt hơn”.
Một
phần trong những nuối tiếc đó xoay quanh thời gian bà giữ cương vị bộ
trưởng Giáo dục. “Tôi cũng có 10 năm làm bộ trưởng Giáo dục. Nhìn lại,
tôi cho rằng một số khuyết điểm ngày hôm nay của nền giáo dục đã có từ
thời kỳ của tôi và tôi đã không làm tốt. Không phải vì tôi không muốn
làm tốt mà vì trình độ của tôi có hạn và sự chỉ đạo lúc bấy giờ cũng
không được đầy đủ”.
Hướng về những dự định
tương lai, bà lại nhắc về giáo dục: “Tôi đặc biệt quan tâm đến giáo dục.
Đó là yếu tố hết sức quan trọng trong tình hình này để phát triển, xây
dựng và bảo vệ đất nước. Nói thật là giáo dục của chúng ta đang chuyển
biến quá chậm. Tôi đang cùng với Quỹ Hòa bình và Phát triển Việt Nam
tiếp tục nghiên cứu về vấn đề này”.
Có
thể nói mà không sợ quá rằng có lẽ bà là người Việt Nam có nhiều bạn bè
nhất trên thế giới, từ những người dân thường cho đến các nguyên thủ
quốc gia nổi tiếng và thuộc nhiều chế độ chính trị khác nhau. Những năm
tháng ấy, bà có mặt ở hầu khắp hành tinh; và thật lạ, thật đẹp, hình ảnh
của một Việt Nam đang chiến đấu khốc liệt lại được đại diện không phải
bằng một chiến binh đằng đằng sát khí mà là một phụ nữ nhỏ nhắn, khiêm
nhường mà uyên bác, gần gũi mà sang trọng, sự kiên định không gì lay
chuyển nổi lại được thể hiện chính bằng một vẻ thong dong đầy tự tin...
Bà gọi công việc đó là: ngoại giao nhân dân, nghĩa là con người đến với
con người, trái tim đến với trái tim. Bà đem bạn bè về cho dân tộc. Và
đấy là một trong những nhân tố quan trọng nhất quyết định thắng lợi kỳ
lạ của Việt Nam trong thế kỷ qua.
Nhà văn Nguyên Ngọc
|
Theo Pháp luật TP HCM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét