Hiển thị các bài đăng có nhãn Doanh Nhân. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Doanh Nhân. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

Chân dung đại gia thưởng Tết nhân viên hậu hĩnh nhất

Không ầm ĩ như nhiều ông lớn khác nhưng Tập đoàn C.T Group mới là doanh nghiệp để lại ấn tượng mạnh nhất trong năm 2012.

Kinh tế khó khăn, doanh thu của hầu hết các doanh nghiệp đều sụt giảm, thậm chí có không ít trường hợp lâm vào cảnh nợ nần, phá sản. Vì vậy, từ nhiều tháng trước, mối lo thưởng Tết thấp, thậm chí là không có đã giành được sự quan tâm đặc biệt của cả xã hội.

Chính vì vậy, khoản tiền thưởng lên tới 8 tỉ 200 triệu đồng mà Tập đoàn đưa ra được xem là một trong những sự kiện "sốc" nhất, ấn tượng nhất trong năm 2012. Dư luận xã hội "sốc" bởi số tiền quá lớn nhưng cũng vì cái tên C.T Group quá lạ lẫm! Vậy, "hình dạng" Tập đoàn C.T Group như thế nào?
Ông Trần Kim Chung, Chủ tịch HĐQT C.T Group.

C.T Group đã có bề dày lịch sử 20 năm và tham gia hoạt động kinh doanh trên nhiều lĩnh vực như bất động sản, bán lẻ cao cấp, đầu tư tài chính, ẩm thực, giải trí, y tế, giáo dục, khai khoáng, du lịch,… C.T Group hiện có 36 công ty thành viên trên khắp cả nước với hơn 2.000 nhân viên.
Năm 2007, Tập đoàn C.T Group đã được tạp chí "The Wall Street Journal" của Mỹ bình chọn là "Móng vuốt của con rồng Việt Nam". Như vậy, những lĩnh vực hoạt động của C.T Group đều là "hàng nóng" của nền kinh tế Việt Nam những năm qua. Và đằng sau con số thưởng khủng trên đã cho thấy, trong bối cảnh kinh tế khó khăn, nếu doanh nghiệp biết nắm bắt thời cơ trong khó khăn thì vẫn có thể gặt hái được thành công.
Điều này cũng từng được ông chủ của C.T Group là ông Trần Kim Chung khẳng định khi đã ví von rằng: Vì sao hàng triệu trái tim người hâm mộ trên khắp thế giới yêu thích và có cảm giác an tâm với bóng đá Đức? Họ không tấn công ồ ạt như "cơn lốc màu da cam" Hà Lan để khi đối thủ phản đòn, hàng phòng ngự của "cơn lốc" bị xé tan, mà với lối đá từ tốn, có trật tự, chiến thuật phòng thủ, tấn công rất rõ ràng và đặc biệt là tinh thần đồng đội, người Đức luôn chứng tỏ được đẳng cấp của mình.
Ông Trần Kim Trung là một người có vẻ ngoài rất lịch lãm, trẻ trung, cho dù đã có gần 30 năm lăn lộn trên thương trường. Trong một lần chia sẻ với báo chí, ông cho biết khi mới 14 tuổi, giữa lúc kinh tế nước nhà đang trong thời bao cấp, đồng lương công chức và nhà giáo ít ỏi của bố mẹ ông không đủ trang trải chi tiêu cho cả gia đình. Ông quyết định liên kết với xưởng sản xuất kem của ông chú để mở một cơ sở nhỏ làm bánh kem. "Vạn sự khởi đầu nan", ông một mình hì hụi vừa tự sản xuất bánh, vừa tự đóng gói và kiêm luôn nhiệm vụ đi bán.
Ông kể, thời gian đầu, nhiều đêm quay về nhà với thùng bánh vẫn còn nguyên, ngẫm mà buồn đến phát khóc. Dần dà, sự kiên trì của "ông chủ nhỏ" đã nhận được phản hồi tốt từ thị trường, khi khách hàng tìm đến tận nhà để mua hàng. Ấy vậy, công việc tưởng suôn sẻ lại bỗng dưng dậy sóng, khi một đối thủ mạnh đã xuất hiện với kỹ thuật tốt và vốn mạnh hơn, khiến ông ngậm ngùi đóng cửa cơ sở sau 2 năm hoạt động. Đó bài học đầu đời về sự cạnh tranh trên thương trường.
Ấp ủ hy vọng tiếp tục giấc mơ kinh doanh dang dở, ngay năm đầu tiên trở thành sinh viên Khoa Ngoại thương Trường đại học Kinh tế TP.HCM, ông đã cùng nhóm bạn chắt góp chút vốn mở nhà hàng và cung cấp suất ăn công nghiệp. Đây là thời kỳ "lưu dấu" những kỷ niệm gian khó của ông , vì nền kinh tế Việt Nam khi đó trong giai đoạn giao thời từ bao cấp sang định hướng thị trường.

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

"Triết lý Sushi" của ông chủ nhà hàng 50m2 nổi tiếng khắp Nhật Bản

Thực đơn sushi ngon nhất thế giới tại nhà hàng 50m2 này cần được đặt trước ít nhất 3 tháng.

Chân dung "nghệ sĩ sushi"

Jiro Ono Sushi, một quán sushi nhỏ với diện tích chỉ hơn 50 mét vuông đã trở thành một nhà hàng nổi tiếng của cả Nhật Bản với thực đơn sushi được cho là ngon nhất thế giới.

Để được thưởng thức tại nhà hàng này, khách hàng cần đặt chỗ trước ít nhất 3 tháng. Jiro Ono, người chủ nhà hàng 85 tuổi được vinh danh là nghệ sĩ sushi hàng đầu Nhật Bản đã có 70 năm làm việc với thực đơn chỉ là sushi.

Đài truyền hình CNBC đã sản xuất một bộ phim tài liệu về cuộc đời và “sự nghiệp sushi” của Jiro Ono mang tên “Jiro Dreams of Sushi” được rất nhiều người trẻ trên toàn thế giới đón nhận nhiệt tình. Họ bị chinh phục bởi một triết lý khởi nghiệp đầy nhân văn và văn hóa làm việc của người Nhật Bản. Từ một cửa hàng sushi nhỏ, Jiro trở thành một biểu tượng và niềm tự hào ẩm thực của Nhật Bản.

Triết lý khởi nghiệp của Jiro được gọi là “triết lý sushi” đã gợi ý cho chúng ta những bài học quan trọng sau:

Bạn phải yêu công việc của bạn

Jiro tâm sự: “Một khi đã quyết định về nghề nghiệp của mình, bạn phải nhấn chìm chính mình vào công việc, bạn phải yêu say đắm và không bao giờ được phàn nàn về nó. Bạn phải hiến dâng cả cuộc sống của mình để biết hết và làm chủ tất cả mọi kỹ năng cần thiết. Đó là bí quyết của thành công và là chìa khoá của sự vinh danh”.

Có một điều cần ghi nhớ rằng, Jiro không nói “hãy tìm công việc bạn yêu thích”, mà ông nhấn mạnh “bạn phải yêu công việc bạn đã chọn”.

Điều này có nghĩa là với công việc, bạn phải ý thức và nuôi dưỡng tình yêu giống như trong hôn nhân vậy. Điều này hoàn toàn khác sự yêu thích của tuổi trẻ bồng bột, một sáng thức dậy thấy háo hức muốn thực hiện một điều gì đó thế rồi vỡ mộng và chán chường sau đó vài tuần khi va chạm những thử thách. Tình yêu công việc đòi hỏi một sự cống hiến gần như trọn đời.

Điều này gợi cho chúng ta nhớ đến hai cụm từ phổ biến “làm việc vì tiền” và “làm việc vì lòng say mê”. Niềm đam mê công việc là hành trình thực hiện một ước mơ, có đôi lúc chúng ta phải chịu đựng những điều kiện làm việc cực nhọc, để rồi chúng ta có thể tận hưởng cuộc sống khi thành công.

Không quá tệ nếu chúng ta bị trách là chỉ biết “làm việc vì tiền”, nhưng “làm việc bằng lòng say mê” là một cuộc cách mạng trong mối quan hệ giữa chúng ta và công việc, là cơ sở để nâng cao chất lượng cuộc sống.

Chuyên môn hóa và đơn giản hóa

Sushi được định nghĩa như một món ăn đơn giản, nhỏ gọn. Nhưng chính Jiro đã đưa món ăn này lên một cấp độ mới. Khác với những nhà hàng khác, Jiro không phục vụ các món ăn như khai vị hay tráng miệng, thay vào đó thực khách được phục vụ với 20 món sushi đầy đủ mùi vị, và chỉ sushi mà thôi.

Điều đặc biệt, nhà hàng của Jiro chỉ có 10 chỗ ngồi, điều này giúp cho các nhân viên của ông được tập trung để làm ra các món sushi ngon nhất. Họ cũng có thể giúp họ quan sát chi tiết tính tình của từng khách hàng và phục vụ tốt nhất.

Không gian nhỏ của nhà hàng giúp nhân viên có thể quan sát hiểu hiện của từng khách hàng để có thể phục vụ tốt nhất

Yoshikazu, con trai đầu của Jiro - người hiện nay được kế thừa quản lý nhà hàng cho biết, các nhân viên trong nhà hàng làm công việc lặp đi lặp lại hàng ngày như nhau, điều đó tạo điều kiện họ làm chủ đầy đủ các kỹ năng nhỏ nhất và tạo ra các món sushi có chất lượng rất ổn định.

Jiro cũng làm đi làm lại công việc của ông hàng ngày trong suốt 70 năm, điều đó giúp cho ông hiểu rõ tất cả mọi điều về thế giới sushi. Sự sáng tạo của ông cũng chỉ tập trung trong ngành hẹp là sushi thay vì đi theo chiều rộng. Ông đã đưa món sushi của mình thành một môn nghệ thuật đầy hấp dẫn.

Sự hy sinh

Khi các bạn quyết định chọn kịch bản cho cuộc đời mình là “làm công việc mình yêu thích” thì cần chú ý rằng, kịch bản này có chi phí rất cao, đặc biệt là trong thời gian đầu. Một khi bạn chọn con đường này thì phải sẵn sàng trả học phí cho việc nhập học. Vì có thể bạn phải làm việc nhiều giờ hơn và kiếm được ít tiền hơn so với những người xung quanh.

Ông Jiro OnoJiro là một người thợ làm sushi hạnh phúc, ông yêu công việc và thực hiện nó hầu như suốt cả cuộc đời

Jiro đã phải chấp nhận xa gia đình, xa những đứa con đang lớn của mình để tập trung toàn bộ thời gian vào công việc học hỏi và sản xuất sushi. Có lúc ông phải chống chọi với sự đói nghèo. Những đứa trẻ của ông phải tiết kiệm hàng tháng trời mới đủ tiền mua được một lon coca-cola.

Cuộc sống của Jiro hôm nay lại khác, ông trở thành giàu có và nổi tiếng với chính niềm đam mê của mình. Mối quan hệ cha con ngày càng thân thiết khi hai con trai của ông quyết định nối nghiệp sushi của cha. Ông kiên trì lót những viên đá thành con đường thành công từ chính cái bếp sushi nhỏ của mình.

Jiro đã thấy được ước mơ của ông không thể thực hiện được qua những giải pháp nhanh chóng, mà là một sự khổ luyện thậm chí đôi khi là đau đớn để hoàn thành.

Khi bạn "kết hôn" với công việc, sống với nó, phần thưởng bạn nhận được luôn luôn xứng đáng.

Theo Nhượng quyền Việt Nam

Chàng trai 29 tuổi và công ty 400 triệu USD

Drew Houston, sáng lập viên công ty Dropbox đã nói không với những lời đề nghị mua lại từ Google và Apple. Anh hiện đang điều hành một trong các công ty mới nổi tăng trưởng nhanh nhất trong ngành Internet.



Drew Houston
Drew Houson xuất hiện tại sân khấu của chương trình SXSW như những chàng thanh niên 29 tuổi khác: quần jeans, áo hoodie có mũ và giầy bata. Nhưng sự khiêm nhường này của Drew Houston lại rất hiếm thấy – bởi anh là CEO và sáng lập viên của Dropbox, một công ty dịch vụ lưu trữ trực tuyến ra đời năm 2007 và hiện có giá trị khoảng 4 triệu USD.

Vào tháng 10/2011, công ty này đã giành được một khoản tiền khủng lên đến 250 triệu USD cấp bởi Series B, được tài trợ bởi quỹ đầu tư Index Ventures và những doanh nghiệp đại gia hàng đầu như Benchmark Capital, Greylock Partners và Institutional Venture Partners. Và với khoảng 50 triệu người dùng, trang web này đang cho thấy sự tăng tốc rất mạnh mẽ.

Trong cuộc đối thoại với Kara Swisher, nhà báo - biên tập viên công nghệ trang AllThingsD, Houston đã lý giải làm cách nào để né sự thâu tóm từ các ông lớn, phát triển công ty và tìm ra những cơ hội tiềm ẩn:

1. Tìm đúng người đồng sáng lập

Các nhà đầu tư mạo hiểm có xu hướng quan tâm đến giá trị của "đội nhóm". Với Houston, điều này chính là: tìm người đồng sáng lập Arash Ferdowsi, đó là nhân tố then chốt mở khóa thành công của anh.

Nhưng trong quá trình bắt tay khởi nghiệp, Houston lại chưa từng lên kế hoạch cho việc có thêm một đồng sáng lập. Trên thực tế, điều đó sẽ không xảy ra cho đến khi anh nhận được lời khuyên từ Paul Graham, nhà điều hành Y-combinator (công ty mà Houston đăng ký chương trình cấp vốn cho các công ty mới khởi nghiệp), rằng anh cần có một cộng sự.

Houston cho biết, Graham đã nài nỉ để tạo ra "cuộc hôn nhân được sắp xếp" và nói với Houston rằng "chúng tôi sẽ không cấp vốn cho anh nếu anh không có ai đồng sáng lập với mình". Theo anh, "Người ta cảm thấy các công ty có đội nhóm hoạt động hiệu quả hơn các công ty chỉ có một sáng lập viên".

Thông qua một người bạn chung, Houston đã liên hệ được với Arash, từng học tại MIT (học viện công nghệ Massachusetts - nơi Houston vừa mới tốt nghiệp). "Chúng tôi làm quen qua email và gặp nhau ở sảnh chờ sinh viên", Houston nhớ lại, "Và sau hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đã thống nhất về cơ bản là sẽ hợp tác cùng nhau đến cuối đời".

2. Giải quyết vấn đề mà mọi người cũng không biết là mình có

Hai câu hỏi xuất hiện trong mọi cuộc gặp gỡ lần đầu với các quỹ đầu tư mạo hiểm là: "Công ty bạn đã giải quyết vấn đề nào và độ lớn của vấn đề đó ra sao?".

Điều đặc biệt đáng lưu ý về Dropbox là công ty này đã giải quyết vấn đề mà mọi người chưa từng biết là họ đang gặp phải.

"Không có thị trường cho lĩnh vực này", Houston cho hay, "Không ai tìm kiếm nó cả. Mọi người đang làm việc tốt và tiếp tục sử dụng ổ cứng của họ. Nếu bạn không biết bạn có vấn đề gì thì bạn sẽ chẳng tìm đến nó".

Nhưng Houston đã bị thuyết phục là dịch vụ lưu trữ đám mây (cloud storage) rất cần thiết, ngay cả với người chưa biết đến nó. Việc tự gửi email hoặc lưu trữ dữ liệu vào ổ cứng là những cách lưu trữ thông tin sẽ sớm lạc hậu, đặc biệt là khi Wi-Fi ngày càng trở nên phổ biến hơn.

"Giúp đỡ mọi người giải quyết một vấn đề mà họ không biết họ đang gặp phải, sẽ mở ra cho bạn rất nhiều cánh cửa", anh nói thêm.

3. Khước từ khi gặp lời mời đem bán lúc mới thành lập

Chắc hẳn, một lối thoát là mơ ước của nhiều doanh nhân. Nhưng không phải với Houston, người đã từ chối một đề nghị từ Apple với giá 100 triệu USD.

Houston kể về cuộc gặp với Steve Jobs đã trở nên rất tệ khi anh từ chối bán công ty:

"Bạn sẽ gặp một Steve lạnh lùng hoặc một Steve khó ưa", Houston nhớ lại, "Tôi đã nín thở và chờ đợi những chiếc ghế bị ném đi. Ông ấy nói với chúng tôi: Các anh chỉ là một tính năng chứ không phải là một sản phẩm. Các anh sẽ không bao giờ truy cập sâu được vào hệ điều hành OS của điện thoại đâu!".

Houston nhếch mép cười khẩy.

"Giống như tất cả các doanh nghiệp mới khởi nghiệp đang bị lôi kéo, bạn sẽ nhận được những lời đề nghị", Houston nói, "Chúng tôi đã cho thấy rõ ràng rằng công ty này không phải để đem bán. Nhưng dù sao chúng tôi vẫn trò chuyện với Steve. Tôi nói rằng chúng tôi thực sự hãnh diện vì được chú ý, nhưng chúng tôi muốn xây dựng công ty này. Đó là một trải nghiệm lớn và là một công việc độc đáo đáng làm trong cuộc đời".

Theo DNSG

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Ông chủ đặc sản Đà Nẵng Trần khởi nghiệp từ bán chiếc laptop mới mua

Theo Tuấn, thành công của anh là nhờ biết áp dụng đúng và đủ chiến lược marketing hiện đại.

Đặc sản nổi tiếng của Trần - bánh tráng cuốn thịt heo 2 đầu mỡ và ông chủ 32 tuổi thành công từ đồng vốn 8,5 triệu đồng (ảnh nhỏ) - Ảnh: Bảo Nguyên Đặc sản nổi tiếng của Trần - bánh tráng cuốn thịt heo 2 đầu mỡ và ông chủ 32 tuổi thành công từ đồng vốn 8,5 triệu đồng (ảnh nhỏ) - Ảnh: Bảo Nguyên
Ý tưởng trên bàn ăn
Ít ai biết rằng món đặc sản bánh tráng cuốn thịt heo rất giản dị đã lan rộng ra ngoài phạm vi của quốc gia lại bắt đầu từ việc mẹ Tuấn làm cho gia đình thưởng thức món này, vốn là sở trường của bà. Không có chút vốn liếng, Tuấn quyết định bán chiếc laptop mới mua với giá 8,5 triệu đồng lấy tiền khởi nghiệp.
Sau đó, anh xây dựng nguyên một "dự án" cho quán ăn của mình để thuyết phục những nơi cung cấp bàn ghế, vật dụng bếp, nguyên liệu chế biến món ăn cho... nợ với cam kết sẽ thanh toán đầy đủ trong vòng 1 năm. Dự án của Tuấn đã thuyết phục họ.
Món thịt heo vốn ngon ở nước chấm, đã có tay nghề khéo léo và bí quyết pha nước chấm độc đáo của mẹ. Nhưng để phục vụ số lượng khách lớn và tạo ấn tượng riêng thì chưa đủ. Tuấn bỏ thời gian tìm hiểu cách làm miếng thịt heo luộc khi cắt có được 2 đầu mỡ như đặc trưng của món bánh tráng cuốn thịt heo Đà Nẵng.
Rồi mò mẫm thức dậy từ sáng sớm xuống chợ đầu mối tìm nguồn rau sạch, giá gốc để phục vụ việc kinh doanh của mình. Quan trọng nhất, theo anh, là tìm được nguồn thịt heo sạch, nếu muốn phát triển lâu dài.
Quán bánh tráng cuốn thịt heo thành công ngoài mong đợi. Với cung cách phục vụ chuyên nghiệp, bài bản, mọi thứ đều sạch sẽ, sáng bóng đã kéo khách đến với bánh tráng cuốn thịt heo Trần đông nghịt. Nhanh chóng lấy lại vốn và thanh toán nợ nần, Tuấn thừa thắng xông lên, cho ra đời quán Trần 2, việc kinh doanh phát triển đến không ngờ.
Khách du lịch bắt đầu biết tiếng đến Trần, là tiền đề để cho Tuấn tiếp tục Trần 3. Và giờ, với chuỗi 4 nhà hàng đặc sản Trần tại những địa điểm trung tâm nhất của Đà Nẵng, Trần đã trở thành món đặc sản của nhiều du khách trong và ngoài nước khi đặt chân đến Đà Nẵng.
Ấp ủ đưa "Trần" xuất ngoại
Theo Tuấn, thành công của anh là nhờ biết áp dụng đúng và đủ chiến lược marketing hiện đại. Tất cả ngày lễ, tết Trần đều có những chương trình đặc biệt chăm sóc khách hàng. Đặc biệt, Tuấn đã xây dựng thành công một đội ngũ nhân viên người miền Trung chuyên nghiệp và mềm mỏng để chinh phục những khách hàng khó tính nhất.
Anh bảo, việc nghe đơn giản nhưng rất khó bởi tính cách đặc trưng của người miền Trung vốn "ăn to, nói lớn".
Từ thành công của đặc sản Trần, rất nhiều người làm kinh doanh ở các địa phương lớn như TP.HCM, Hà Nội tìm đến Tuấn và ngỏ ý nhượng quyền thương hiệu với giá trị hấp dẫn, nhưng Tuấn đã từ chối. "Cho dù cam kết nhượng quyền có chi tiết đến đâu, cũng không tránh khỏi việc người chủ khác vì quyền lợi mà kinh doanh không đúng như mục tiêu mình đặt ra. Ở Trần, những thực phẩm qua ngày đều không được sử dụng lại mà phải mang về kho hủy để đảm bảo uy tín. Nhưng khi nhượng quyền họ có đảm bảo điều đó cho mình không? Vì vậy, tôi quyết định không nhượng quyền dù lúc ấy thấy người ta trả nhiều tiền cũng... ham thiệt!", Tuấn quả quyết.
Thay vì nhượng quyền, Tuấn chọn cách Nam tiến để mở rộng quy mô. "Sau miền Nam, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu dự án của hai đối tác tại Singapore và Mỹ. Họ muốn Trần có mặt tại những nơi đó. Đó là kế hoạch lớn của tôi trong chặng đường chinh phục mới!", ông chủ trẻ chia sẻ.
Theo Diệu Hiền
Thanh niên

Những CEO ngân hàng xuất thân từ nghề giáo

Từng có thời gian đứng trên bục giảng, không ít thầy cô giáo rẽ hướng kinh doanh ngân hàng - một trong những ngành lợi nhuận cao song cũng đầy rủi ro.
Nhà băng có đội ngũ lãnh đạo nhiều người xuất thân từ giáo viên nhất phải kể đến Ngân hàng Á Châu (ACB). Từ cựu Chủ tịch Hội đồng sáng lập, trưởng ban kiểm soát, phó tổng giám đốc đến giám đốc các phòng giao dịch, chi nhánh... đều có người xuất thân là giáo viên. Ông Trần Mộng Hùng, Chủ tịch Hội đồng sáng lập ACB từng có thời gian là giảng viên trường Cao cấp nghiệp vụ ngân hàng (từ năm 1978 đến 1980).
Cơ duyên với ACB của ông Hùng bắt đầu từ những năm 1990, khi ông nhìn ra cơ hội lúc hệ thống ngân hàng được phân thành hai cấp là ngân hàng nhà nước và thương mại. Vốn có kiến thức chuyên môn về ngân hàng, ông Trần Mộng Hùng cùng các bạn bè quyết định rời bục giảng, xây dựng ACB thành ngân hàng phục vụ các nhu cầu dân sinh.
Ông Nguyễn Thanh Toại
Phó tổng giám đốc ACB, ông Nguyễn Thanh Toại cũng là một giảng viên tại đại học Kinh tế TP.HCM những năm 1978 đến 1984 và 1991 đến 1993. Bắt đầu làm việc tại Ngân hàng Á Châu từ năm 1994, đến nay, ông Toại đã có 18 năm gắn bó với nhà băng này. Được bổ nhiệm vị trí Phó tổng giám đốc, ông Nguyễn Thanh Toại cũng được giao trọng trách là người phát ngôn chính thức của ACB. Phó tổng giám đốc ACB là người ghi dấu ấn với cách nói chuyện cởi mở, thân thiện.
Ông Trịnh Kim Quang
Nguyên Phó chủ tịch HĐQT ACB, ông Trịnh Kim Quang cũng có 10 năm (1978-1988) làm giảng viên đại học Kinh tế TP.HCM. Sau khi rời trường, ông Quang làm việc thêm 2 năm tại Công ty vàng bạc đá quý SJC, sau đó đến 1993 tham gia vào ACB, nằm trong danh sách thành viên sáng lập và đảm đương nhiều vị trí cốt cán như Phó chủ tịch HĐQT, thành viên Ủy ban nhân sự, thành viên Hội đồng đầu tư. Một CEO cũng nổi tiếng khi chuyển từ nghề giáo sang làm ngân hàng là Tổng giám đốc Ngân hàng Đông Á Trần Phương Bình.
Ông Trần Phương Bình
Gắn bó với ngân hàng này từ những năm đầu thành lập, ông Bình cho biết, khó khăn lớn nhất khi chuyển nghề “tay ngang” là chưa có chuyên môn sâu về tài chính ngân hàng. Song nhờ mày mò tự tìm hiểu những "ma trận" của kinh doanh tài chính, ông cũng đưa Ngân hàng Đông Á trở thành một nhà băng hoạt động ổn định.
Bà Trần Thị Việt Ánh
Trong những cái tên CEO nữ chuyển từ nghề giáo sang làm ngân hàng, không thể không nhắc tới Tổng giám đốc Ngân hàng Sài Gòn Công Thương (SaiGonBank) Trần Thị Việt Ánh. Bà Ánh đã từng có thời gian giảng dạy tại đại học Ngân hàng TP.HCM, từng đảm đương vị trí Phó chủ nhiệm khoa Kế toán ngân hàng. Năm 1994, bà chuyển về SaiGonBank và 10 năm sau, bà được bổ nhiệm vào vị trí Tổng giám đốc.
Tổng giám đốc SaiGonBank chia sẻ, với người lãnh đạo ngân hàng, ngoài năng lực quản lý, chuyên môn giỏi còn cần có cái tâm với công việc: “Tài chính ngân hàng là một lĩnh vực kinh doanh đặc thù, mỗi quyết định của người đứng đầu đều có ảnh hưởng tới hoạt động của cả bộ máy, thậm chí nếu người lãnh đạo cùng đưa ra quyết định mang tính cá nhân thì còn có nguy cơ gây ra những hệ lụy lớn”. 


Nguồn: Zing

13 tuổi xuất ngoại, mơ làm chủ trên đất khách

Đến đất khách từ năm 13 tuổi, Mitchell Pham (tên Việt là Phạm Đăng Khoa) đã xác định không làm thuê cho người bản xứ.

Doanh nhân người New Zealand gốc Việt Mitchell Pham (trái). Doanh nhân người New Zealand gốc Việt Mitchell Pham (trái).

Trong gần 5.000 ứng viên đại diện cho nhiều ngành nghề đến từ nhiều nước, Diễn đàn Kinh tế Thế giới đã vinh doanh 190 nhà lãnh đạo trẻ toàn cầu vào tháng 3.2011. Trong đó có doanh nhân người New Zealand gốc Việt Mitchell Pham (tên Việt là Phạm Đăng Khoa), nhà sáng lập và Giám đốc của Tập đoàn Công nghệ Phần mềm Augen. Để được vinh danh, ứng viên phải có thành tích nổi bật trong vai trò lãnh đạo ở tầm quốc tế và có những hoạt động phát triển xã hội.

Tập đoàn Augen của Mitchell Pham thuộc nhóm 50 doanh nghiệp phát triển nhanh nhất tại New Zealand từ năm 2006. Mitchell Pham cũng là thành viên của mạng lưới doanh nghiệp có ảnh hưởng ở châu Á-Thái Bình Dương khi anh liên tục mở rộng mạng lưới kinh doanh tại các nước trong khu vực hơn chục năm qua. Năm 2011, Mitchell Pham trở thành một trong những CEO gốc Việt được truyền thông thế giới chú ý nhiều nhất.

Mitchell Phạm và Augen Software Group
• Năm 1994: Tốt nghiệp Đại học Auckland, chuyên ngành Công nghệ Thông tin, Tiếp thị và Quản lý.
• Năm 1993: Thành lập Công ty Augen cùng một số người bạn đến từ Hàn Quốc, Đức và New Zealand. Ý tưởng ban đầu là phát triển phần mềm cho ngành giáo dục.
• Cũng trong năm này, Augen có khách hàng đầu tiên là Douglas, một trong những tập đoàn dược phẩm lớn nhất của Úc. Đó là mốc đánh dấu sự thành công đầu tiên của Augen và Mitchell Pham.
• Năm 2000: Khách hàng lớn của Augen bao gồm ngân hàng, quỹ quản lý nhân lực, tập đoàn công nghiệp nặng, công ty bảo hiểm, công ty sản xuất và ngành giao thông vận tải. Augen đã làm dự án tại các thị trường New Zealand, Úc, Malaysia, Singapore và Anh.
• Tháng 11.2005: Augen mở công ty con tại TP.HCM.

Với anh, việc được vinh danh có ý nghĩa như thế nào?

Vinh dự này đôi khi thật khó tin bởi trong đợt này có khá nhiều người trẻ, theo đánh giá của tôi, là kiệt xuất. Tuy nhiên, đối với tôi, đây là cơ hội có một không hai mà tôi sẽ nắm bắt bằng cả hai tay. Tôi hy vọng trong những năm tới, mạng lưới này sẽ tạo thêm nhiều điều kiện để tôi tiếp tục phát triển cá nhân lẫn doanh nghiệp và công việc xã hội.

Tuy nhiên, niềm vui của chúng tôi là giải thưởng của Augen vừa nhận tại Hồng Kông vào tháng 10.2011 vừa qua. Đó là giải thưởng Red Herring Top 100 Asia Awards, dành cho những doanh nghiệp tiêu biểu tại châu Á-Thái Bình Dương trong lĩnh vực sáng tạo.

Trong Tập đoàn Augen, năm qua có công ty con nào được bán đi và có công ty nào được mua về như kế hoạch anh từng chia sẻ trước đây?

Mục tiêu của tôi và Tập đoàn Augen trong 3 năm qua là phát triển mạnh, bền vững, củng cố nền tảng chúng tôi đã xây dựng lên. Mục tiêu này chúng tôi đã hoàn thành. Những công ty còn lại mạnh hơn trước rất nhiều. Từ nền tảng này, chúng tôi đã bắt đầu thực hiện chiến lược phát triển 2012-2017, tìm kiếm cơ hội mới ở New Zealand, Úc và châu Á. Trong tương lai, có thể chúng tôi sẽ có thêm một số công ty con trong lĩnh vực môi trường, năng lượng sạch... tùy theo nhu cầu thị trường.

Có phải ngành công nghệ phần mềm đang hồi sinh?

Chỉ trong 2 tháng đầu năm nay, đã có những dấu hiệu lạc quan. Doanh thu công ty tăng 50-100% so với cùng kỳ năm 2011, thậm chí tốc độ tăng trưởng cao hơn trước thời khủng hoảng. Trong năm nay, Công ty Augen Vietnam sẽ tăng tốc làm sản phẩm riêng cho khách hàng tại New Zealand. Trước năm 2004, Augen chỉ gia công cho khách hàng, nhưng từ sau năm 2004 đến nay, Công ty đã đủ tài lực tự làm sản phẩm mới cho khách hàng.

Châu Á có vẻ là vùng đất hứa cho các tập đoàn công nghệ đến từ châu Âu, Mỹ?

Bạn nói đúng. Tôi cho rằng Việt Nam là vị trí chiến lược để chúng tôi phát triển ra thị trường Đông Nam Á và cả Trung Quốc. Nhiều người hỏi tôi, làm thế nào để gia nhập thị trường Việt Nam tốt nhất. Tôi nói, một doanh nghiệp nhỏ, tài chính có hạn, nên nghĩ đến việc lập văn phòng đại diện, tìm hiểu thật kỹ và tận dụng mọi mối quan hệ, khả năng có thể. Hãy thường xuyên đến thăm các nước châu Á, ở lại đó vài tuần, đong đếm cảm giác của một nhà kinh doanh và chớp ngay cơ hội khi có thể. Thị trường này phong phú và luôn có sự mới mẻ nên đừng quá ngần ngại rồi đánh mất cơ hội.

Chọn đầu tư tại châu Á, anh có tiên liệu những rủi ro có thể xảy ra?

Khi vào thị trường mới lúc nào cũng có nhiều rủi ro, cho nên chúng tôi không bao giờ tự làm một thân một mình. Chiến lược cơ bản của chúng tôi là bắt tay, hợp tác, làm chung và chia sẻ lợi nhuận. Augen có khả năng làm việc được với cả hai nền văn hóa Đông và Tây, giữa châu Úc và châu Á. Đây là một sức mạnh lớn mà chúng tôi sẽ luôn tìm cách áp dụng tối đa, từ lúc nghiên cứu cho đến khi khai thác thị trường. Làm việc chặt chẽ với cả hai bên tạo cho chúng tôi nhiều điều kiện để tiên liệu và quản lý rủi ro.

Trở lại với câu chuyện ngày xưa. Anh đến New Zealand năm 13 tuổi. Theo anh, điều gì khiến một người trẻ gặp nhiều khó khăn nhất khi gia nhập một cộng đồng mới?

Tôi nói thế này có thể bạn không tin. 13 tuổi hay không 13 tuổi, tôi đã mơ làm chủ chứ không làm thuê cho người bản xứ. Tôi đã mơ như vậy dù tại thời điểm đó, tôi còn phải chạy ăn từng bữa. Tôi nghĩ tất cả những khó khăn chỉ là những thử thách ý chí của mình, miễn là bạn có quyết tâm để hòa nhập và trưởng thành.

Bí quyết nào để cậu bé 13 tuổi thực hiện giấc mơ đó?

Tính kiên cường. Chăm chú bước đi thì trước sau gì cũng sẽ đến.

Vậy khi đã trở thành ông chủ rồi, anh còn mơ gì nữa không?

Còn chứ, tôi mơ phải mang kinh nghiệm, kiến thức, khả năng và phương tiện này về làm việc ở Việt Nam. Tuy nhiên, giấc mơ đó đến không nhanh như tôi mong muốn. Augen được thành lập tại New Zealand từ năm 1993 nhưng đến năm 2005, tôi mới mở được công ty con tại Việt Nam và xây dựng mô hình hoạt động quốc tế cho chuẩn thì chỉ mới được từ 2 năm trở lại đây.

Theo Hằng Nga 
NCĐT

Vị giám đốc từng làm thuê và bán xôi kiếm sống

Vào Nam với vỏn vẹn 72.000 đồng, làm đủ thuê, rồi ngã bệnh nặng, phải đi bán xôi kiếm sống, anh Phạm Văn Trai đã trở thành giám đốc bằng chính nghị lực và lòng ham học.

Sản xuất hàng mỹ nghệ cũng là thế mạnh của Công ty Như Ngọc Trai. Sản xuất hàng mỹ nghệ cũng là thế mạnh của Công ty Như Ngọc Trai.

Tháng 5-1992, Phạm Văn Trai (làng Mông Lãnh, xã Quế Xuân 1, huyện Quế Sơn) xuất ngũ về lại địa phương. Gia đình Trai có tới 9 anh chị em, nhưng chỉ mỗi Trai học hết lớp 12. Ba mẹ già yếu, cả nhà quẩn quanh với 3 sào ruộng và mấy hàng sắn, gia đình thuộc diện hộ nghèo hằng năm hợp tác xã phải cứu tế. Với khát vọng thay đổi vận mệnh, Phạm Văn Trai quyết định hành hương vào Nam.

Vào cuộc mưu sinh

Lên đường vào TP. Hồ Chí Minh mà trong túi chỉ vỏn vẹn có 72 nghìn đồng. Điểm đến đầu tiên của Trai là bến xe Miền Đông. Trả tiền xe hết 70 nghìn đồng, trong túi chỉ còn 2 nghìn đồng. Hỏi giá cuốc xe về Đầm Sen phải mất 20 nghìn đồng, Trai đành nói thiệt với bác xích lô: “Cháu về cơ sở đá mài ở Đầm Sen để làm thuê kiếm sống nhưng trong túi không còn tiền”.

Anh lục trong ba lô ra 2 bộ đồ lính rồi thưa: “Bác lấy đỡ 2 bộ đồ này, không thì bác cho địa chỉ, khi nào làm có tiền cháu sẽ đến trả cho bác”. Không ngờ bác xích lô vui vẻ bảo: “Không sao, bác chở giúp thôi”. Chiếc xích lô khuất dần sau ngọn đèn đường vàng, lòng Trai nặng trĩu, thương cho bác đạp xích lô và thương cả cái phận nghèo khốn khó…

Nhờ sức thanh niên, Trai lao vào làm việc bất kể đêm ngày, nặng nhọc vất vả, cần mẫn mài đá, ráp ghế, làm bia mộ... Thấy Trai làm khỏe, lại khéo tay, chủ trả tiền công cho anh mỗi ngày 3 nghìn đồng, bao cơm trưa và tối. Cuộc sống của Trai chớm nhen nhóm hy vọng thì tai nạn ập đến. Một lần khiêng bia mộ, vì rướn quá sức nên anh bị chấn thương cột sống, đành phải bỏ nghề, sống bằng số tiền chung góp của bạn bè cùng làm thuê.

Không thể nương nhờ mãi bạn bè vì họ còn lo cho vợ con gia đình ở quê, Trai quyết định nấu xôi bán. Mỗi sáng Trai thu tiền bán xôi gần 70 nghìn đồng, gần bằng 1 tháng lương ở cơ sở đá mài. Bán xôi hơn 3 tháng anh tích lũy được gần 2 lượng vàng, số tiền mà anh không thể tưởng với cái cảnh nghèo khó của mình.

Lưng vẫn quặn thắt từng cơn nhưng Trai kiên trì bán xôi buổi sáng. Buổi chiều anh mượn xe đi khắp thành phố tìm thầy chữa bệnh, đông y có, tây y có, rồi đông tây y kết hợp mà bệnh chẳng thuyên giảm. Tình cờ điện về anh Trương Văn Lý - kế toán Hợp tác xã 1 Quế Xuân hỏi thăm gia đình, Trai nói về bệnh tình của mình, thật may mắn lúc đó anh Lý đang theo học nghề đông y.

Theo lời anh, Trai viết thư về nói rõ bệnh tật, vẽ hình lưng người và chấm bút đỏ các điểm đau trên đó. Nhận thư, anh Lý lên Lương y Võ Xuân Đào, chợ Bà Rén (Quế Sơn) bốc liền 2 thang thuốc tức tốc gửi vào. Uống hết 2 thang thì bệnh tình của Trai khỏi hẳn, anh mừng quýnh điện về cám ơn và xin gửi lại tiền thuốc nhưng anh Lý không nhận.

Đổi thay phận người

Bệnh khỏi, Trai nghĩ không lẽ suốt đời mình bán xôi, anh quyết định chuyển sang học nghề trang trí cây kiểng, hoa viên cho anh Nguyễn Vui - Giám đốc Công ty Vĩnh Cửu. Vốn con nhà nông, lại cần cù chịu khó nên ngày đêm Trai mày mò thiết kế, bố trí khuôn viên cây xanh, bồn hoa cây cảnh cho các cơ quan, doanh nghiệp, nhà hàng, khách sạn… Đến đâu anh cũng để lại ấn tượng tốt cho khách hàng, tạo được uy tín cho công ty.

Một lần Trai ký và thi công hợp đồng lớn về trang trí cây kiểng, hoa viên cho khách sạn Ngôi Sao tại Dĩ An (Bình Dương), giám đốc công ty rất hài lòng, thưởng nóng cho Trai 500 nghìn đồng, tương đương 1 chỉ vàng hồi đó.

Trên đường về thành phố, nghe Thương - người bạn ở quê điện vào tin anh Lý (người giúp Trai chữa bệnh) đang mổ tiết niệu ở Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng. Không chần chừ, Trai vào Bưu điện Thủ Đức gửi về số tiền vừa được thưởng nhờ Thương mang ra trao cho anh Lý.

Vị giám đốc từng làm thuê và bán xôi kiếm sống (1)
Anh Trai kiểm tra trang trí nội ngoại thất bằng thạch cao.Ảnh: T.T

Say mê với nghề trang trí hoa viên, Trai có cơ hội gặp được nhiều khách nước ngoài. Một hôm Trai bắt gặp sản phẩm điêu khắc của người Pháp mang qua chào hàng. Làm quen với người bạn Pháp và được đồng ý anh mượn mang về nhà ra khuôn, sản xuất. Sản phẩm này được rất nhiều khách hàng ưa chuộng, Công ty Vĩnh Cửu cũng phất lên từ đó.

Với vốn ngoại ngữ ít ỏi cộng với lòng kiên trì tự học, quan hệ của Trai ngày càng rộng và có nhiều đối tác làm ăn nước ngoài. Anh dần dà tìm hiểu và nắm được cách thức thi công trần la phông, vách ngăn, trang trí nội ngoại thất bằng chất liệu thạch cao ngoại nhập. Với ý nghĩ táo bạo, Trai triển khai thi công công trình đầu tiên tại số nhà 124, đường Nguyễn Trãi, quận 1 (TP. Hồ Chí Minh). Thi công chỉ có 3 tuần, trừ tiền công, chi phí vật tư, anh lãi gần lượng vàng.

Nhờ công sức đóng góp của Trai mà Công ty Vĩnh Cửu càng ăn nên làm ra. Anh nói với ông chủ ý định mở cơ sở riêng để tiêu thụ lại sản phẩm của công ty. Cửa hàng 553 - chuyên tiêu thụ hàng điêu khắc, trang trí nội ngoại thất bằng sản phẩm thạch cao tại bến xe Miền Đông ra đời.

Về bến xe Miền Đông, anh luôn mong tìm lại bác xích lô ngày nào đã chở anh trong cái đêm vừa đặt chân đến Sài Gòn. Ngày ngày buôn bán qua lại, anh để mắt kiếm tìm và hỏi tông tích bác xe thồ nhưng chẳng ai hay biết, anh còn nhờ mấy người tìm giúp mà vẫn không được…

Trai ký được một công trình do người Hàn Quốc làm chủ đầu tư tại Khu chế xuất Linh Trung (Thủ Đức) trên 3.000m2 với kinh phí gần nửa tỷ đồng. Được sự hỗ trợ vốn của ông Dũng - Giám đốc Công ty Sông Thu (người gốc Đà Nẵng) - nhà cung cấp vật tư, nên công trình bảo đảm được tiến độ và chất lượng. Chủ đầu tư công trình người Hàn Quốc sang kiểm tra thấy ưng ý liền thưởng nóng cho Trai 200 USD.

Tích lũy được số vốn kha khá, tháng 6.2004, Trai bắt đầu thành lập Công ty Xây dựng, thương mại, dịch vụ Như Ngọc Trai, trụ sở tại An Phú Tây, quận Bình Chánh (TP. Hồ Chí Minh). Danh tiếng ngày càng bay xa, công ty anh đảm nhận khá nhiều công trình xây dựng lớn, đặc biệt là các trần nhà, vách ngăn của các siêu thị Metro trên toàn quốc. Hiện công ty anh có gần 200 kỹ thuật, công nhân, hầu hết là con em người Quảng Nam.

Từ người bán xôi ngày xưa nay thành giám đốc, một chàng trai xứ Quảng đã đi lên bằng sự nhẫn nại kiên trì, không chịu cúi đầu trước mọi khó khăn. Trai đã tạo công ăn việc làm cho hàng trăm thanh niên xứ Quảng, dịp tết năm nào anh cũng tổ chức đưa công nhân về quê ăn tết rồi đón họ vào làm việc. Giám đốc Trai cũng thường hay tham gia các hoạt động từ thiện, chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh, bởi anh rất thấm thía cái nghèo khó đã đeo bám mình thuở thiếu thời.

Theo THANH TƯỜNG 
Quảng Nam Online

Ông chủ ô mai Hồng Lam khởi nghiệp bằng… âm 20 cây vàng

Lèo lái doanh nghiệp vững bước đi lên bằng đổi mới.

Ông Nguyễn Hồng Lam – Giám đốc Công ty TNHH Hồng Lam. Ông Nguyễn Hồng Lam – Giám đốc Công ty TNHH Hồng Lam.
Nền kinh tế thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng đang lộ rõ dấu hiệu suy thoái. Trong bối cảnh khó khăn chung, mỗi doanh nghiệp phải hoạch định cho mình một lối đi riêng để có thể giữ vững thị phần hiện nay, chưa nói đến tiếp tục tăng trưởng bền vững. 

Để đạt được những mục tiêu về tăng trưởng, rõ ràng mỗi doanh nghiệp cần phải tiến hành kinh doanh theo cách mới. Một trong những doanh nhân liên tục áp dụng chính sách đổi mới, dẫn đầu trên thị trường phải kể đến doanh nhân Nguyễn Hồng Lam – Giám đốc Công ty TNHH Hồng Lam cung cấp gói giải pháp tinh hoa quà Việt với ô mai là sản phẩm chủ đạo.

Thời gian gần đây xuất hiện khá thường xuyên trên truyền hình, báo chí xung quanh các đề tài về đổi mới sáng tạo, ẩm thực, văn hóa, bảo vệ môi trường, song ông Nguyễn Hồng Lam chưa bao giờ nói về mình, bởi theo ông doanh nhân chỉ là người ẩn đằng sau những sản phẩm/dịch vụ mình cung cấp cho xã hội. Nhưng lần này, PV CafeBiz có cơ duyên được trò chuyện để hiểu hơn về con đường lập nghiệp của người đàn ông làm ô mai ngon nức tiếng Hà thành này.

Bộ đội thức thời làm kinh doanh

Ông Nguyễn Hồng Lam vốn là một nam sinh Học viện Kỹ thuật Quân sự. Sau đó, ông học điện ảnh tại Leningrad (nay là St Petersburg, Nga). Về Việt Nam, ông ứng dụng được khá nhiều thành tựu nghiên cứu vào nghề điện ảnh. Nhưng rồi nhận ra điện ảnh là nghề “kẹ” của nền kinh tế, trong khi nghề kỹ thuật của điện ảnh còn “kẹ” hơn, không giúp ông phát huy trí sáng tạo và năng lực bản thân. Năm 1990, ông quyết định ra quân sau 16 năm phục vụ trong quân đội để bắt tay làm kinh doanh. 

Nói “kinh doanh” cho oai, chứ thực ra “mình buôn bán để tự cứu sống mình” với đủ thứ nghề từ môi giới, may mặc, dệt len, in hoa, nhuộm vải,… ông Lam cho biết. Tưởng chừng sẽ dừng chân ở nghề kinh doanh vật liệu xây dựng, nhưng nhận thấy nghề này có nhiều bất cập như tham nhũng, gửi giá,… ông quyết định ra làm riêng chứ không làm ăn kiểu “chân trong, chân ngoài” như trước đây.

Chính thức giã từ môi trường quân đội, ông rẽ thẳng sang con đường kinh doanh bắt đầu bằng nghề chế biến nông – lâm sản. Trong một lần xuất tăm tre sang Trung Quốc, ông gặp một người đặt trám khô. Thương vụ đầu tiên cung cấp trám khô cho biên giới phía bắc mang về cho ông số tiền lãi 1 triệu đồng. 

Năm 1992, ông chung vốn với một người anh mua một quầy hàng ở chợ Đồng Xuân, chủ yếu bán buôn từ chỗ này sang chỗ khác. Nhận thấy nghề buôn hoa quả khô đem lại lợi nhuận thấp, lại bấp bênh, ông quyết định học chế biến.

Nhờ óc tổ chức tốt, công việc kinh doanh của ông trở nên “ăn nên làm ra”. Khi làm may mặc, ông mua vải thuê người may, ráp áo và có lãi trong nghề. Buôn hoa quả khô, ông bán sỉ cho các cửa hàng “ăn” chênh lệch. Thế nhưng, đầu thập niên 90 đang có “mốt” đi buôn ở biên giới phía bắc, buôn tàu viễn dương, lập doanh nghiệp rồng vàng tín dụng. Ông cho những đối tượng này vay tiền làm ăn dẫn đến vỡ nợ và lâm vào khủng hoảng tài chính nặng nề, phải bán nhà. 

Khởi nghiệp bằng… âm 20 ‘cây’

Năm 1992, ông Lam lâm vào cảnh nợ nần. Do không có kinh nghiệm cho vay tiền, ông làm mất số tiền kiếm được và tiền đi vay của người khác lên đến 20 cây vàng. Điều đó có nghĩa ông khởi nghiệp với số vốn “âm 20 cây”.

Về phần tiêu thụ, năm 2000, ông chuyển chiến lược sang bán lẻ. Bước đi đầu tiên của ông là mua cửa hàng số 11 Hàng Đường, con phố gắn liền với lịch sử và ấn tượng xã hội về thương hiệu cũng như sản phẩm bánh mứt kẹo. Tháng 10/2000, cửa hàng bán lẻ đầu tiên của Hồng Lam chính thức được khai trương. Ông tiếp tục đấu giá mua lại cửa hàng tiếp theo để phục vụ khách hàng nhân dịp tết đến xuân về. Dần dà, chuỗi bán lẻ của Hồng Lam hiện nay đã có 15 cửa hàng trên cả nước. Đối tượng khách hàng chính của công ty là nữ giới, chiếm 72%.

Ông chủ ô mai Hồng Lam khởi nghiệp bằng… âm 20 cây vàng (1)
Ô mai sấu là một trong những sản phẩm "đinh" trong tổng số 180 sản phẩm của Hồng Lam.

Về cánh sản xuất, bản thân nghề sản xuất ô mai vốn không công nghiệp hóa: không có thiết bị, cũng không có kỹ sư ô mai nào cả. Cho nên, trong quá trình xây dựng và mở rộng nhà máy ông gặp khá nhiều khó khăn. Về phần máy móc, ông nhập rời một số máy móc, còn chủ yếu tự nghiên cứu, thiết kế và đầu tư. Nhà máy chế biến ô mai hoa quả hiện nay của Hồng Lam tọa trên khu công nghiệp Quang Minh (Vĩnh Phúc) rộng 2 hecta. 

Hồng Lam cũng tuyển các kỹ sư tốt nghiệp Đại học Bách khoa, kỹ sư vi sinh tham gia vào quá trình sản xuất. Định kỳ công ty đưa mẫu đến viện vệ sinh kiểm tra. Công ty cũng trang bị phòng thí nghiệm để kiểm nghiệm cản phẩm.

Dẫn dắt thành công bằng đổi mới

Hồng Lam từng bước phát triển đồng bộ giữa sản xuất và kinh doanh. Trong ngành hẹp ô mai, công ty đã dẫn đầu về số lượng cửa hàng và thương hiệu. Bản thân chuỗi cửa hàng với nhiều địa điểm và biển hiệu đồng nhất chính là một phương tiện truyền thông cho công ty. Bên cạnh đó, thương hiệu cá nhân của ông chủ Hồng Lam cũng được biết đến rộng rãi khi ông thường xuyên tham gia vào các sự kiện cộng đồng.

Được hỏi rất nhiều doanh nghiệp không tập trung vào giá trị cốt lõi, mà đầu tư ngoài ngành, ông Lam cho biết: “Hồng Lam có đầu tư vào bất động sản nhưng vào mục đích bán hàng”. Trong số các cửa hàng Hồng Lam, có một số thuộc sở hữu của công ty đem lại ba giá trị: tài sản để bảo đảm cho kinh doanh, tăng độ phủ cho thương hiệu và phục vụ mục đích doanh thu hàng ngày.

Tháng 5 vừa rồi, ông Lam có tham gia vào một đoàn khảo sát sang Dubai dự định mở một trung tâm thương mại nông sản của Việt Nam. Nếu thành hiện thực, ông sẽ tham gia một quầy hàng để giới thiệu tinh hoa quà Việt đến bạn bè thế giới. Ông cũng thường xuyên đi khảo sát nhiều nước, tham quan các nhà máy thực phẩm để học hỏi, áp dụng đổi mới vào công ty.

Sở hữu doanh nghiệp dẫn đầu trên thị trường ô mai với đội ngũ lao động sản xuất và mạng lưới bán hàng bao phủ trên nhiều tỉnh thành trên cả nước, ông Lam tiết lộ bí quyết quản trị sản xuất và quản quản trị kinh doanh của ông là xây dựng “sức mạnh mềm”, tức quản trị trên nền công nghệ thông tin. Ông chẳng giấu nhẹm những bí quyết mà sẵn sàng chia sẻ cho tất cả nhân viên. Ông biến hiểu biết, hành vi, kỹ năng của những cá nhân đơn lẻ thành hiểu biết, hành vi, kỹ năng của nhóm và tổ chức, từ đó quay trở lại phân phối cho các cá nhân với khẩu hiệu “Chia hiểu biết – nhân sức mạnh”. 

Tân Hoa
Theo TTVN

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Tổng giám đốc Vinaxuki: Làm ôtô kiếm tiền cũng tốt lắm!

Đến giờ không ít người vẫn nói "ông già làm ôtô" Bùi Ngọc Huyên là gàn, hão huyền, còn ông thủng thẳng đáp lời: "Tôi tin 3-5 năm nữa tôi sẽ lãi. Và lãi không ít. Làm ôtô kiếm tiền cũng tốt lắm".
Mái tóc bạc, dáng người nhỏ bé, giản dị trong bộ đồng phục của nhà máy, vẻ lạc lõng trong gian trưng bày ngoài trời ở một triển lãm hoành tráng, nhưng ông Bùi Ngọc Huyên, Tổng giám đốc Công ty cổ phần Ôtô Xuân Kiên (Vinaxuki), vẫn đầy nhiệt huyết khi nói về ước mơ sản xuất những chiếc ôtô "made in Vietnam".Chuyện trò với ông bao giờ cũng vậy, người phỏng vấn thỉnh thoảng phải vô phép ngắt lời, vì một khi đã nói về ô tô, ông rất say sưa. Sự nhiệt huyết hiếm còn gặp ở những người tuổi ngoài lục tuần như ông.
Ði lên từ sắt vụn
* Vốn là một anh bộ đội rồi một kỹ sư, cuộc sống cũng ổn định, kiếm được nhiều tiền trong lĩnh vực sản xuất cơ khí, vậy sao ông vẫn còn ôm mộng làm ôtô?
- Tôi ước mơ tự tay làm ra một chiếc ôtô từ lâu lắm rồi. Thật ra khi bé thì hầu hết các cậu con trai đều có những ước mơ như vậy: làm ôtô, chế tạo máy bay… nhưng không phải ai cũng đeo đuổi những mong muốn từ thời trẻ thơ ấy. Còn tôi, ước mơ này được nhen nhóm lên từ những thước phim đen trắng về cảnh ôtô kéo pháo lên Điện Biên Phủ...
Qua hết cấp I, lên cấp II rồi cấp III, vào bộ đội, học đại học, ra trường nhận công tác… tôi vẫn đeo đuổi giấc mơ xe Việt. Bận rộn với "cơm áo gạo tiền", nhưng ước mơ từ thủa nhỏ ấy vẫn ám ảnh tôi. Vậy mà cũng phải chờ đến khi về hưu, tôi mới có đủ điều kiện thực hiện ước mơ của mình.
* Nhưng làm ôtô đòi hỏi tiềm lực rất lớn, trông cậy vào nguồn nào đây?
- Tôi và gia đình khởi nghiệp đi lên từ sắt vụn. Có thể nói như thế, nhưng đấy là sự thật. Mặt khác, tôi cho rằng, mình gặp may nhiều. Tôi mua sắt vụn về chế tạo một chiếc máy cán thép thủ công, bán cho nhà máy Gang thép Thái Nguyên. Lãi lắm, đúng như các cụ nói "một vốn bốn lời".
Rồi làm pêđan xe đạp. Cái này thì một vốn tới mười lời, mua nguyên liệu hết 2 đồng thì bán được 20 đồng. Lãi thế, nhưng sản phẩm vẫn rẻ hơn hàng ngoại mà chất lượng không thua kém gì.
Rồi dần dần thiết kế đến những cái máy phức tạp như máy cán thép. Mình nhận làm rồi đặt người ta gia công từng bộ phận, đúc các chi tiết, thu mua các chi tiết khác vẫn còn chất lượng nhưng bị bỏ đi… Thành cái máy lại bán được một đống tiền.
Cứ thế, từ một căn hộ riêng cho bốn người biến thành một xưởng cơ khí tại gia. Nhưng không chỉ tôi mà vợ và hai đứa con: một gái, một trai đều lao động cật lực. Thấy cái gì làm được mà có tiền là làm. Có tiền, lại đổ không ít vào mua sách kỹ thuật cơ khí để nghiên cứu, mày mò học theo, áp dụng thử vào sản xuất.
Những năm bao cấp hàng hóa khan hiếm, làm ra đến đâu bán hết veo đến đấy. Tích tiểu thành đại, các mặt hàng cứ mở rộng dần dần. Vậy là tích lũy được số vốn không nhỏ. Đến năm 1992, tôi về hưu. Không bị ràng buộc, có điều kiện lại có vốn, tôi quyết định lập "doanh nghiệp tư nhân".
* Nghe vậy có vẻ dễ dàng. Thảo nào ông "xắn" tay vứt cả đống tiền vào làm ô tô để thỏa mãn ước mơ?
- Kể lại thì thấy dễ dàng thôi. Tôi là mẫu người nỗ lực tự mình vượt qua khó khăn, kiên trì đi lên. Thời đó, cái mác "doanh nghiệp tư nhân" thường bị hắt hủi, ghẻ lạnh, chả dễ làm ăn như bây giờ. Chẳng hạn muốn mở mang quy mô thì phải thuê đất, nhưng tư nhân làm sao thuê được?
Tôi phải thuê lại đất đang bỏ hoang của các doanh nghiệp nhà nước làm ăn thua lỗ. Thuê lại được đất, xí nghiệp của tôi dần dần đi vào ổn định, sản xuất những mặt hàng cơ khí mới do chính tôi tự thiết kế như: máy cán thép, máy công cụ, dụng cụ công nghiệp cầm tay...
10 năm ròng rã vừa lo mở rộng sản xuất, phát triển gần 100 mặt hàng cơ khí, thiết bị y tế, nội thất... vừa long đong đi thuê đất đai nhà xưởng để giữ cho dây chuyền sản xuất không bị ngắt ở khâu nào... thật không đơn giản. May là có cái tâm nên trời thương, kiên trí nên có thành quả, đúng như ông bà đã dạy.
* Vậy đến khi nào thì Vinaxuki mới "an cư"?
- Năm 2002, một năm đáng nhớ của chúng tôi bởi xin được đất để "an cư" là tôi quyết định thực hiện ước mơ của mình, bỏ tiền xây dựng một xưởng chế tạo ôtô.
Vợ con khi ấy cũng lo, chưa hẳn đã ủng hộ, thậm chí còn bảo tôi "gàn". Kệ! Tôi cứ làm. Nhưng mà có dễ đâu. Vẫn tại cái mác công ty tư nhân, mất ròng rã cả năm trời "chạy" thủ tục hành chính rồi mới được phê duyệt. Cuối cùng, tôi cũng được làm điều mình khao khát.
"Made in Vietnam"
* Dường như theo đuổi ước mơ cũng thật vất vả và quá tốn kém. Có người bảo thế là chơi ngông?
- Thì đúng rồi, nhưng tôi cho rằng, đấy là ước mơ của nhiều người Việt Nam, nhưng người ta không dám làm. Còn tôi thì dám mạo hiểm và nói thật là có điều kiện để đeo đuổi giấc mơ của mình.
Tại sao người Việt tài giỏi, khéo tay, đất nước chúng ta có đủ nguyên liệu để làm cơ khí, sản xuất linh kiện ôtô… mà ta lại không tự mình làm lấy một chiếc ô tô?
Thật ra thì hơn hai mươi năm trước, khi ấy còn là một anh kỹ sư ở Cục Ôtô, tôi đã nói đến ước mơ này, mọi người đều cười cho là "hão huyền".
Khi đó có thể là hão huyền, nhưng bây giờ thì không. Bằng chứng là tôi đã làm ra được chiếc ô tô mang thương hiệu Việt, 3 mẫu xe du lịch tôi làm ra nội địa hóa 60-65% và tự tay tôi đã nội địa hóa được 45-48%. Là tôi tự làm lấy đấy, giá thành lại rẻ, chất lượng tốt.Tại sao người Việt Nam lại không được sử dụng những chiếc xe chất lượng tốt, giá rẻ?
* Nói đến "làm" ôtô ở Việt Nam, người ta thường nhắc đến hai cái tên: ông Dương (Trường Hải) và ông Huyên (Vinaxuki). Nhưng cũng bằng ấy thời gian, ông Dương đang có vẻ hái ra tiền, thương hiệu nổi ầm ầm trong khi ông Huyên lại vẫn đang "phá" là chính chứ chưa thu về được từ ôtô là bao nhiêu, nếu không muốn nói là lỗ?
- Đúng là bây giờ tôi chưa thu được tiền từ làm ô tô (đấy là nói làm xe du lịch, chứ xe tải tôi đang lãi rồi), nhưng tôi tin rằng, chỉ 3-5 năm nữa với sự điều chỉnh, thay đổi chính sách hợp lý từ Chính phủ, nhu cầu sử dụng ôtô tăng cao, nhất định tôi sẽ thành công.
* Ông gần như tự tay làm tất, vậy có quá ôm đồm?
- Tự tay làm thì mới yên tâm về chất lượng, nhưng quan trọng hơn là giảm được rất nhiều chi phí. Tôi tự tin rằng, mình là người Việt Nam duy nhất tự tay thiết kế xây dựng xưởng chế tạo ôtô "made in Viet Nam".
Chưa từng có ông giám đốc nào lại tự tay làm mọi thứ như tôi. Để học cái hay của thế giới, tôi đã từng ngủ qua đêm ở nhà ga Bắc Kinh, lang thang dưới cái lạnh tê tái của mùa đông ở nhà ga sân bay Pháp và những đêm màn trời chiếu đất ở những thành phố công nghiệp của Đức…
Tôi lọc lấy cái hay của công nghệ xứ người rồi áp dụng cho mình, kết hợp với sử dụng vật liệu, thiết bị, nhân công của Việt Nam nên giá thành rẻ hơn rất nhiều. Chất lượng xưởng lắp ráp của tôi không thua kém bất cứ một liên doanh nào khi đó.
Tôi cũng có bể sơn điện ly hiện đại không chỉ nhất ở Việt Nam mà còn được hãng Nippon (Nhật Bản) công nhận là hiện đại và lớn nhất Đông Nam Á. Bể sơn này cũng "made in Vietnam". Khi ấy, mọi người hồ nghi lắm. Người ta không tin một ông già có vẻ bề ngoài nông dân như tôi lại có thể đầu tư nhiều thế, lại có thể làm được ô tô.
Làm được tôi thực sự thấy rất vui, rất phấn khích. Tôi tự hào là người Việt. Đơn giản như tên công ty của tôi cũng vậy. Vinaxuki là cụm từ viết tắt của Việt Nam những mùa Xuân kiên cường.
Ðừng sợ tôi lừa
* Nhưng có một thực tế, đã đành là xe Vinaxuki tốt, ăn ít xăng, máy khỏe, tiêu chuẩn khí thải đạt mức châu Âu I, II, nội địa hóa cao nên giá thành rẻ… nhưng hiện xe chưa được dùng nhiều trên thị trường?
- Người tiêu dùng vẫn có tâm lý mua ôtô là mua những thương hiệu sang, giá trị lớn. Nhưng rồi tâm lý đó sẽ thay đổi. Vì sao phụ nữ Việt Nam không thể mua một chiếc ôtô nhỏ gọn, giá chỉ hơn 200 triệu đồng để đi lại cho đỡ mưa nắng, đưa đón con cho an toàn?
Một chiếc xe máy nhập khẩu có giá tiền gần bằng ngần ấy rồi mà lại phải chịu mưa, chịu nắng. Còn đi ôtô của tôi giá rẻ, tiết kiệm nhiên liệu, khí thải Euro 2, tôi lại bảo hành 3 thậm chí 5 năm, linh kiện phụ tùng thay thế do tôi sản xuất giá chỉ bằng 20% so với các thương hiệu cùng loại.
Chiếc xe Việt đầu tiên mang nhãn hiệu Vinaxuki xuất xưởng. Người đầu tiên dùng thử là tôi. Khi đi giao tiếp làm việc, để giữ hình ảnh cho đối tác tin cậy thì tôi đi loại xe sang trọng, có thương hiệu. Còn bình thường tôi sử dụng chính sản phẩm do mình làm ra, rất tự tin, rất yên tâm.
Khách hàng tiếp theo là một người bạn doanh nghiệp làm đồ nhựa ở Hải Phòng, tiếp theo là một doanh nghiệp Đài Loan...
* Liệu có phải ông quá say sưa sản xuất mà quên đi mảng thương mại. Chỉ cần ví dụ ngay tại triển lãm này, gian hàng của Vinaxuki có vẻ lạc lõng và lép vế rất nhiều so với các nhà sản xuất khác?
- Là tôi chưa làm thôi. Tôi bán hàng thực chất không màu mè. Mọi thứ đều phải dần dần. Tôi đang chú trọng cho sản xuất. Cái này mới thực sự tốn kém tiền của và thời gian, chứ đầu tư cho bán hàng thì chả hết mấy.
Khi nào sản phẩm bán được nhiều tôi sẽ đẩy mạnh thương mại. Khách hàng cứ yên tâm. Tôi là doanh nghiệp Việt, không bỏ chạy đi đâu mất. Tham gia triển lãm, dù chỉ còn mỗi gian hàng ngoài trời tôi cũng chấp nhận. Ít nhất, ngành ôtô vẫn có doanh nghiệp Việt tham dự cho dù là duy nhất.
Tôi mạo hiểm, nhưng tôi có niềm tin
* Ông có bao giờ ngó sang bên Trường Hải và thắc mắc vì sao họ kiếm bộn tiền còn mình vẫn lỗ? 
- Ồ cũng là làm, nhưng chúng tôi làm khác nhau. Trường Hải là lắp ráp và thương mại. Con đường đó đương nhiên thu lợi nhuận nhanh. Còn tôi sản xuất từ linh kiện, phụ tùng, từ đầu tư khuôn dập thân vỏ, sơn, hàng… Vậy nên, khác nhau lắm. Và đương nhiên đường đi của tôi dài hơn, mạo hiểm hơn, nhưng chắc và chuẩn.
* Lúc này, dường như niềm tin vào ngành ôtô Việt đang tàn lụi. Một mặt, ông vẫn "kêu" về những bất hợp lý trong chính sách, nhưng vẫn không lụi tắt niềm say mê của mình?
- Chính sách của chúng ta hiện chưa khuyến khích đầu tư sản xuất ô tô trong nước, chưa khuyến khích nội địa hóa. Nhìn sang các nước trong khu vực sẽ thấy họ có chính sách khuyến khích hỗ trợ rất rõ ràng. Nội địa hóa đến đâu, thuế giảm theo đến đó… Còn ở ta thực sự là chưa hợp lý.
Thuế phí nhiều quá, chiếm tới quá nửa xe, lại không có sự phân biệt phương tiện trong nước sản xuất dùng đi lại hàng ngày và xe sang trọng nhập khẩu. Tại sao lại coi một chiếc xe giá trên 200 triệu đồng là hàng xa xỉ như một chiếc xe giá 3-4 tỷ đồng để thuế phí tính như nhau, áp dụng chính sách như nhau?
Phải có chính sách hỗ trợ khuyến khích thực sự cho nội địa hóa sản phẩm. Như doanh nghiệp nội địa hóa bao nhiêu phần trăm thì giảm thuế bấy nhiều phần trăm hay có chính sách ưu đãi cho dòng xe được xác định là xe quốc gia…
Nhưng tôi cho là Việt Nam chưa làm chứ không phải là không khuyến khích phát triển ngành ôtô trong nước. Tôi tin sau khi nghe được các ý kiến phản ánh đúng đắn, tham mưu hợp lý, kịp thời, Chính phủ sẽ nhìn thấy và có các chính sách hợp lý. Tôi đặt niềm tin vào điều đó bởi phát triển sản xuất trong nước là bước đi đúng đắn, vững chắc nhất.
Tới đây, tôi vẫn sẽ tiếp tục kiến nghị để có chính sách hỗ trợ cho dòng sản phẩm giá rẻ, chất lượng tốt phù hợp với kinh tế và giao thông đi lại tại Việt Nam.
Kiến nghị này của tôi cũng rất được Bộ Công Thương ủng hộ. Nếu có sự hỗ trợ về chính sách, thuế của nhà nước, sản phẩm của tôi sẽ rẻ hơn bây giờ khá nhiều. Nhất định các sản phẩm mang thương hiệu Việt như của Vinaxuki có chỗ đứng vững chắc trên thị trường.
* Vậy ông có đủ sức thuyết phục ngay chính các thành viên gia đình của mình, những người cũng đang tham gia vào điều hành doanh nghiệp?
- Cũng đúng thôi, đang lỗ nên các con tôi không muốn làm. Nhưng tôi tin 3-5 năm nữa tôi sẽ lãi. Và lãi không ít. Làm ôtô kiếm tiền cũng tốt lắm. Chỉ là phải cần có thời gian!
* Xin cảm ơn ông!
Trên bàn làm việc của ông Huyên có một chiếc đồng hồ khá lớn chạy bằng bánh răng truyền động. Bên cạnh đó là một cuốn sách cũ có nhan đề "30/4/1975, Bản anh hùng ca thế kỷ XX". Ông bảo: "Tất cả những bánh răng truyền động phải liên kết tốt để kéo cả dây chuyền chạy. Tôi là người quản lý nên tôi muốn các bộ phận, phòng ban, phân xưởng của công ty phải hoạt động nhịp nhàng như chiếc đồng hồ. Còn cuốn sách để nuôi dưỡng ước mơ của tôi, ngay từ những ngày chạy trên chiếc xe chở bộ đội vào Nam giải phóng đất nước".

Quyết định táo bạo của ông Bùi Ngọc Huyên:

Năm 1992: Đầu tư gần 10 triệu USD cho nhà máy sản xuất khuôn mẫu dập ép vỏ và đúc phụ tùng xe ô tô. Vinaxuki hiện là nhà máy ô tô duy nhất trong nước chế tạo được khuôn mẫu dập vỏ ô tô. 
Năm 2003: Vinaxuki đầu tư gần 20 triệu USD một xưởng dập ép vỏ xe hiện đại. Hiện nhà máy này đã nội địa hóa được toàn bộ cabin, thùng, chassic với giá thấp hơn nhập khẩu tới 40%. 
Năm 2004: Vinaxuki đầu tư hoàn thiện dây chuyền sơn nhúng điện ly, được hãng Nippon (Nhật Bản) công nhận là hiện đại và lớn nhất Đông Nam Á.
Năm 2005: Vinaxuki đưa ra thị trường những chiếc xe đầu tiên với qui trình sản xuất khép kín hiện đại từ khâu làm khuôn, dập vỏ xe, hàn và sơn, công suất thiết kế 25.000 xe/năm.

Nguồn: DĐDN

"Tỷ phú ẩn danh của Việt Nam"

Hãng tin tài chính Bloomberg ngày 25/10 có đăng một bài viết về doanh nhân Phạm Nhật Vượng, Chủ tịch Tập đoàn Vingroup.
Trong bài viết này, ông Vượng được giới thiệu là đã vươn lên trở thành tỷ phú USD với bước đầu khởi nghiệp từ kinh doanh mỳ ăn liền ở Ukraina và sau đó đã sáng lập nên công ty bất động sản lớn nhất ở Việt Nam.
Ông Phạm Nhật Vượng: "Nếu anh đưa cho tôi 10 tỷ USD, tôi sẽ dùng tất cả số tiền đó đầu tư vào xây dựng vì còn quá nhiều thứ phải xây. Nhu cầu tại Việt Nam vẫn rất lớn"
Năm nay 44 tuổi, ông Vượng đang xây dựng 8 dự án bất động sản đa năng tại các vị trí đắc địa ở Việt Nam với tổng chi phí dự kiến hơn 4 tỷ USD. Ông còn muốn làm giầu hơn nữa cho công ty của mình bằng cách bán các căn hộ trung - cao cấp cho người dân muốn đa dạng hóa các tài sản nắm giữ chứ không còn chỉ giữ tiền mặt và vàng như trước nữa, Bloomberg cho biết.

"Người dân Việt Nam hiện đang còn đang giữ một lượng vàng lớn. Người Việt Nam có một điểm tương đồng với người Trung Quốc, đó là họ không thể cứ giữ vàng dưới chân giường mãi được. Thế nào rồi cũng có lúc họ sẽ phải lấy ra và mang đi đầu tư. Và điều này sẽ giúp cho thị trường bất động sản bùng nổ", ông Vượng chia sẻ trong cuộc phỏng vấn với phóng viên Bloomberg.
Doanh nhân này và vợ, bà Phạm Thu Hương, hiện nắm giữ khoảng 50% số cổ phiếu của Vingroup, doanh nghiệp lớn thứ 5 ở Việt Nam về giá trị vốn hóa thị trường. Bởi vậy mà Bloomberg gọi ông là “tỷ phú ẩn danh của Việt Nam”. Cho đến nay, ông Vượng chưa từng xuất hiện trên các xếp hạng tỷ phú của thế giới, Bloomberg cho biết.
Vingroup hiện đang có kế hoạch huy động khoảng 300 triệu USD vào năm sau thông qua việc chào bán và niêm yết cổ phiếu của công ty tại Singapore để bổ sung vốn cho việc mở rộng hoạt động tại Việt Nam. Năm ngoái, Vingroup đã gác lại kế hoạch niêm yết cổ phiếu tại thị trường Singapore sau khi chỉ số Straits Times Index của thị trường này giảm 17%.

Tỷ phú này cũng cho biết, ông có tham vọng xây các dự án địa ốc ở Singapore và Hồng Kông, nơi có những công ty bất động sản vào hàng lớn nhất của châu Á.


Trước đây, ông Vượng theo học ngành kinh tế địa chất thuộc Đại học Địa chất Moskva tại Nga. Sau khi tốt nghiệp, ông chuyển tới Ukraine, thành lập nên công ty thực phẩm LLC Technocom. Công ty này sản xuất hơn 100 sản phẩm khác nhau, từ mỳ ăn liền tới khoai tây nghiền.


Vào năm 2010, ông bán LLC Technocom cho tập đoàn Nestle SA, mức giá bán không được tiết lộ. Ở thời điểm đó, công ty này có mức doanh thu trên 100 triệu USD/năm. Tuy nhiên, ông Vượng từ chối bình luận về giá bán do thỏa thuận về bảo mật giữa hai bên.

Ông Vượng bắt đầu đầu tư về Việt Nam từ năm 2001. Đó cũng là thời điểm mà ông thành lập nên công ty du lịch khách sạn mang tên Vinpearl. Năm 2002, ông thành lập Vincom, công ty chuyên phát triển các dự án bất động sản thương mại và nhà ở trung - cao cấp.
Vinpearl và Vincom đều là công ty niêm yết và đã sáp nhập thành Vingroup trong năm nay. Hiện Vingroup đang nắm lợi ích kiểm soát trong 19 dự án bất động sản đa năng và nghỉ dưỡng mà tập đoàn này đang xây dựng tại Hà Nội, Tp.HCM, Hưng Yên và Đà Nẵng.

Dự án đa năng Royal City của Vingroup tại Hà Nội có giá bán căn hộ từ 1.800-2.500 USD/m
2. Khi hoàn thành vào năm tới, dự án này sẽ có công viên nước trong nhà và sân trượt băng đầu tiên ở Việt Nam.

Là một ông bố 3 con, ông Vượng nói ông muốn đem đến “trải nghiệm cuộc sống” mới cho người dân Việt Nam.


Theo chuyên gia phân tích Phương Tôn của Công ty Chứng khoán Bản Việt, thì vị trí đẹp chính là nhân tố giúp cho Vingroup bán được nhà với giá cao. Ngoài ra, một thế mạnh của Vingroup, theo bà Tôn, là công ty này có thời gian hoàn tất dự án nhanh chóng. Bà Tôn hiện khuyến nghị các nhà đầu tư nên giữ cổ phiếu của Vingroup.


Vincom Center A của Vingroup mới khai trương hôm 10/10/2012 tại TP.HCM
“VIC có một lợi thế đặc biệt về vốn, đó là lý do tại sao họ có thể thực hiện được các dự án đòi hỏi vốn đầu tư lớn ngay từ khi bắt đầu thực hiện”, bà Tôn nhận định. Năm nay, Vingroup đã huy động được 300 triệu USD nhờ phát hành trái phiếu chuyển đổi cho các nhà đầu tư quốc tế. Vào năm 2009, doanh nghiệp này là công ty Việt Nam đầu tiên phát hành trái phiếu chuyển đổi ở nước ngoài, huy động được 100 triệu USD.Ông Vượng cho biết sẽ thực hiện dự án bất động sản ở nước ngoài “khi nào có cơ hội tốt”. Năm nay, ông đã thuê hãng tư vấn McKinsey & Co. thực hiện rà soát chiến lược hoạt động kinh doanh của Vingroup và tư vấn công ty về chiến lược tương lai.

“Với tầm nhìn của họ thì việc bó buộc trong biên giới Việt Nam sẽ hạn chế tiềm năng phát triển của họ”, bà Tôn nói về Vingroup. Ông Vượng thường tới thăm nhiều thành phố nước ngoài để tìm kiếm ý tưởng khi xây dựng các dự án của mình.

Ông cũng là người coi trọng nguyên tắc và trao thưởng xứng đáng cho những ai làm việc hiệu quả với chất lượng tốt, luôn nhấn mạnh khẩu hiệu “tốc độ, sáng tạo và hiệu quả trong từng hành động” đối với nhân viên.
Bloomberg viết, nhà tỷ phú này thường chơi bóng đá và bóng rổ mỗi tuần với các nhân viên của mình tại trung tâm thể thao của công ty. Trong bộ đồ thể thao và giày đá bóng, ông thường chơi ở vị trí tiền đạo, người giữ nhiệm vụ ghi bàn cho đội bóng.
“Tấn công hơn là phòng thủ”, nguyên tắc này được vị chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất Việt Nam áp dụng cho tất cả mọi việc ông làm.

Nguồn: VnEconomy

Bà Nguyễn Thị Điền, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc Công ty May thêu Giày An Phước: "Còn sức khỏe là còn đam mê"

Từ cơ sở may chỉ có vài chục người, An Phước đã trở thành công ty lớn với hàng ngàn công nhân và là thương hiệu hàng đầu Việt Nam. Đó là chặng đường không ít truân chuyên, bao lần con thuyền doanh nghiệp chòng chành trước sóng gió thương trường. Nhưng dưới sự lèo lái tài ba và bản lĩnh của người nữ thuyền trưởng Nguyễn Thị Điền, con thuyền ấy không những vượt qua giông bão mà còn thẳng tiến về phía trước một cách vững chãi.
Bà Nguyễn Thị Điền, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc Công ty May thêu Giày An Phước
Từng ước mơ làm thẩm phán nhưng cuối cùng cuộc đời bà lại gắn chặt với nghề kinh doanh như là duyên nợ. Sau khi tốt nghiệp Đại học Kinh tế TP.HCM, bà công tác tại Công ty Xuất nhập khẩu Tổng hợp TP.HCM trong vai trò cán bộ kế hoạch.
Đến năm 1992, trước xu thế “mở cửa” của nền kinh tế đất nước, máu kinh doanh trong cô nhân viên đã trổi dậy. Gom góp số tiền dành dụm được, bà mạnh dạn thành lập cơ sở may thêu chuyên làm hàng gia công xuất khẩu sang Nhật.
Với bản tính cẩn trọng và tỉ mỉ, bà đã chinh phục được thị trường khó tính này. Theo đó, công việc kinh doanh “thuận buồm xuôi gió” và từ cơ sở đã phát triển thành công ty.

Dám nghĩ, dám làm, dám đột phá


Năm 1997, kinh tế khu vực Đông Nam Á rơi vào thời kỳ khủng hoảng nên các đơn hàng của công ty bị ảnh hưởng rõ rệt. Đời sống của 1.200 công nhân là nỗi lo lớn khiến bà bao đêm trăn trở.
Cuối cùng, bà đưa ra một quyết định táo bạo mang tính “sống còn”: Đó là quay về“ao nhà” khi thị trường xuất khẩu bị thu hẹp và mua bản quyền, khai thác thương hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng - Pierre Cardin.
Thực tế, trước khi đàm phán, tập đoàn thời trang đến từ nước Pháp đã làm việc với nhiều công ty may mặc lớn của Việt Nam nhưng không thành.
Cuối cùng, họ chọn công ty An Phước vì tin vào khả năng đảm bảo chất lượng sản phẩm cao của doanh nghiệp này.

Ở thời điểm đó, mức sống của người dân chưa cao, việc đầu tư như vậy của một doanh nghiệp nhỏ là rất mạo hiểm. Nhưng ngược lại, bà rất tự tin với quyết định của mình.
Bởi bà xác định “không khai thác đại trà mà định vị phân khúc thị trường tiêu dùng trung và cao cấp”. Quyết định táo bạo của bà đã tạo ra bước ngoặt phát triển thương hiệu thời trang Việt đạt tiêu chuẩn quốc tế về thiết kế lẫn kỹ thuật.
Tuy khai thác thương hiệu nước ngoài nhưng bà biết cách “bước ra từ cái bóng khổng lồ” của thương hiệu nước Pháp bằng cách đàm phán được song hành khai thác nhãn hàng của công ty.Vậy là cùng một cửa hiệu lại tồn tại hai thương hiệu tây và ta.

Với quan điểm “thà chậm mà chắc”, “chất lượng là số một” nên sản phẩm do công ty bà tạo ra có sự chăm chút tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Thời gian đầu, bà không ồ ạt mở cửa hàng mà rất thận trọng từng cửa hàng một để đảm bảo chất lượng sản phẩm cũng như các dịch vụ hậu mãi.
Nhờ vậy, chỉ sau một thời gian, sản phẩm mang thương hiệu Việt thể hiện sự sang trọng, lịch lãm đã lấn át được thương hiệu đến từ nước Pháp. Đến nay, công ty của bà là đơn vị may mặc duy nhất không có bất cứ đại lý nào. Hệ thống các cửa hàng trên toàn quốc đều do chính công ty mở với sự thống nhất về giá cả và chất lượng hậu mãi.

Nhưng không dám nản lòng

Năm 2012, doanh nghiệp Việt Nam tiếp tục đối mặt với nhiều khó khăn như giá nguyên liệu đầu vào tăng, tiêu thụ hàng hóa giảm... Cũng như những lần đối diện thách thức trước đây, bà vẫn tự tin và bản lĩnh tìm cách vượt qua.
Lần này, cách bà chọn là tiết kiệm, không sản xuất đại trà mà tập trung hơn nữa vào chất lượng và dịch vụ hậu mãi. Khó khăn nhưng bà vẫn quyết định mở thêm một xưởng ở Hóc Môn và đào tạo thêm hàng trăm công nhân để đảm bảo cung cấp hàng cho hệ thống cửa hàng của công ty.
Với những thành tích cống hiến cho ngành dệt may Việt Nam, bà từng được ghi nhận với những danh hiệu như “Nữ doanh nhân tiêu biểu năm 2008”, cúp “Bông hồng vàng”... Nhưng với bà, niềm vui lớn nhất có lẽ là thương hiệu ngày càng được nhiều người tiêu dùng biết đến và tin dùng.
Từ cô nhân viên đến tạo dựng sự nghiệp riêng, nữ thuyền trưởng Nguyễn Thị Điền đã chinh phục nhiều sóng gió thương trường bằng sự tận tâm, nhiệt huyết và bản lĩnh. Giờ ở ngoài ngũ tuần, bà vẫn chưa tắt đam mê với công việc. Bà vẫn tất bật như con thoi với công việc quản lý, những lần xuôi ngược Nam Bắc và đi nước ngoài để tìm cách giữ cho doanh nghiệp sức cạnh tranh mạnh mẽ.
Đồng thời, trước sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt, bà luôn tìm cách đổi mới mình. Hiện bà đang tích cực mở rộng khâu khai thác nguyên liệu để có thêm các loại vải phù hợp với điều kiện Việt Nam.
Bên cạnh đó là thỏa thuận để phía đối tác từ nước Pháp có thể rút ngắn thời gian chuyển giao mẫu thiết kế.

Theo nghiệp kinh doanh, khó khăn thử thách chắc chắn là không tránh khỏi, nhưng trong hoàn cảnh nào, người ta đều thấy bà điềm tĩnh, sẵn sàng đối diện để tìm cách vượt qua.
Bà tâm sự: “Kiến tha lâu sẽ đầy tổ. Làm lãnh đạo phải kiên nhẫn và không nản lòng trước gian khó. Con thuyền doanh nghiệp chở biết bao nhiêu cộng sự, nếu người chèo lái nản lòng buông xuôi thì con thuyền sẽ dễ chìm. Vì vậy, tôi không cho phép mình ngừng. Ngày nào còn sức khỏe, tôi còn làm việc và còn đam mê”.
Bà cũng chia sẻ thêm bí quyết thành công: “Người đầu tàu phải làm gương. Bản thân mình không cưỡi ngựa xem hoa mà phải lao động vất vả cùng công nhân. Đồng thời phải có sự quan tâm chia sẻ và đồng cam cộng khổ với công nhân. Khi công nhân thấy mình quan tâm đến họ thì họ mới “sống chết” với công ty”.

TRẦN ĐÌNH

Giáo sư giàu nhất thế giới và đam mê "lập công ty"

Có rất nhiều tỷ phú không có bằng đại học và có rất ít tỷ phú có học vị giáo sư. Với tài sản 1,3 tỷ USD, David Cheriton có lẽ là vị giáo sư đại học giàu nhất thế giới. Tuy nhiên, không giống như những tỷ phú khác, du thuyền, máy bay riêng không phải là sở thích của ông.
Vị giáo sư ngành khoa học máy tính của trường ĐH Stanford tự coi mình là "gàn". Món đồ xa xỉ nhất mà ông đã từng mua là một chiếc Honda Odyssey "cho bọn trẻ". Tuy nhiên, ông có một niềm đam mê tốn kém khác là "lập công ty". Hai công ty đầu tiên do ông tham gia thành lập được bán cho Cisco Systems và Sun Microsystems với giá hàng trăm triệu USD. Hơn 50 triệu USD kiếm được từ giao dịch đó ông tiếp tục đầu tư vào 17 công ty khác nhau, từ VMware cho đến gần đây nhất là Arista Networks.
Tuy nhiên, vụ đầu tư đáng nhớ nhất của ông là khi ký tờ séc 100.000 USD cho hai cậu sinh viên ĐH Stanford, Larry và Sergey năm 1998. Tờ séc đó giờ đây trị giá hơn 1 tỷ USD, tính theo giá trị cổ phiếu Google. Ông nói: "Tôi cảm thấy mình rất may mắn trong đầu tư".
Thời gian là tất cả
Giáo sư Cheriton, 61 tuổi, là một người rất kín tiếng. Kết quả search Google về ông chỉ ra vài trang web đơn sơ, với phông chữ Times New Roman, không hề có LinkedIn, Facebook hay thậm chí Twitter, như người ta thường thấy ở dân Thung lũng Silicon. Khi hỏi sinh viên của Stanford, cũng chẳng mấy người biết về ông.
David Cheriton là một trong số ít tỷ phú có học vị giáo sư
Đó là cách sống mà Cheriton ưa thích. Ông vẫn đi lại bằng chiếc Volkswagen Vanagon 1986 mua từ thủa hàn vi, vẫn sống trong ngôi nhà giản dị ở Palo Alto từ 30 năm nay, và thậm chí tự cắt tóc, cạo râu cho mình. "Đó không phải là vì tôi tiết kiệm hay khó tính, mà chỉ là vì tôi thấy cắt tóc cho mình rất dễ và đỡ mất thời gian".
Với một người làm việc từ 10 đến 12 giờ mỗi ngày, Cheriton hiểu rằng thời gian là tất cả. Công cụ tìm kiếm Google mà ông đầu tư vào cho phép hàng tỷ người trên thế giới tiếp cận với thông tin họ cần nhanh nhất có thể. 
Công ty mới nhất của ông, Arista Networks, tạo ra bộ chuyển dữ liệu có thể giảm thiểu thời gian chờ giữa các máy chủ, tốc độ bit dưới 500 nanoseconds (một phần tỷ của giây), nhanh gấp hai lần tốc độ chuyển dữ liệu tốt nhất hiện của Cisco và Juniper Networks. Điều này sẽ giúp các nhà đầu tư chứng khoán thực hiện giao dịch nhanh hơn đối thủ trong vài phần tỷ của giây và cho phép các bác sĩ kết hợp bộ gen của bệnh nhân ngay lập tức.
Thông minh và tự lập
Là con thứ ba trong gia đình có 6 người con, ông lớn lên trong thời kỳ sau cuộc đại duy thoái. Bố mẹ ông, hai kỹ sư người Canada, đã luôn khuyến khích con tự tìm con đường đi riêng của mình. 
Cheriton được các anh chị miêu tả là một cậu bé độc lập, tự tin. Khi còn đi học, cậu không thích tham gia các đội thể thao của trường mà dành thời gian xây cho mình một căn nhà gỗ riêng trong vườn của gia đình để tránh xa những đứa trẻ khác. 
Cậu bé thông minh đã rời khỏi trường trung học từ năm lớp 11 bởi cậu thấy chương trình học quá "thấp" so với mình. Bố cậu nói: "Nó đã luôn tự tìm con đường riêng của mình, chúng tôi không can thiệp vào quyết định của con".
Là một cậu bé thông minh và ham tìm hiểu, Chariton đã không hề bị mắng mỏ khi chọn theo học chương trình ghi ta cổ điển và nghệ thuật trình diễn, đam mê lớn nhất của cậu khi còn là sinh viên. 
Sau khi bị trượt khoa âm nhạc của Đại học Alberta, Chariton lại tìm được mối quan tâm khác, đó là toán học và sau đó là khoa học máy tính. Ông theo học tại Đại học British Columbia và sau đó lấy bằng tiến sĩ ở Đại học Waterloo.
Năm 1981, trong khi tìm vốn tài trợ nghiên cứu, Cheriton đến Stanford khi Thung lũng Silicon mới bắt đầu hình thành. Tại đây, ông đã gặp Andy Bechtolsheim, một nghiên cứu sinh người Đức rất xuất sắc, người đã thiết lập mạng máy tính Stanford University Network, gọi tắt là SUN. Bechtolsheim mời Cheriton tham gia phát triển phần mềm cho máy tính nối mạng. Cheriton đã không chỉ tham gia viết phần mềm mà còn bắt tay vào cả thiết kế phần cứng.
Năm 1982, Bechtolsheim rời Stanford để thành lập Sun Microsystems nhưng Cheriton vẫn tiếp tục sự nghiệp dạy học. Ông hầu như tránh xa trào lưu bỏ học, bỏ dạy để đi mở công ty như nhiều sinh viên và đồng nghiệp của mình. Nhiều người trong số họ đã trở thành tỷ phú, như cựu giáo sư Stanford Jim Clark, người sáng lập Netscape.
Khi Bechtolsheim rời SUN năm 1995, ông bắt đầu tìm kiếm ai đó hiểu về những vấn đề phần mềm cơ bản phía sau những kết nối Ethernet. Ông gọi điện cho Chertion và hai người thành lập ra Granite Systems, một công ty chuyển mạch Ethernet. Chỉ sau 14 tháng thành lập, hai người đã bán công ty này cho Cisco với giá 220 triệu USD. 
Năm 2001, hai người lại gặp nhau và lập nên công ty mạng lưới Kealia, rồi bán lại cho Sun với giá 120 triệu USD. Trong những lần hợp tác đó, cả hai đã cùng làm vụ đầu tư thành công nhất của họ, đó là mỗi người đầu tư 100.000 USD cho hai chàng sinh viên sáng lập Google.
Page và Brin không phải là hai sinh viên của Cheriton, nhưng họ tìm đến ông sau khi biết về thành công của ông với Granite, với hy vọng ông sẽ cho truyền họ kinh nghiệm về việc thương mại hoá thuật toán PageRank. Đang thắng lớn với Granite (sở hữu 10% công ty này, sau khi bán, ông thu được hơn 20 triệu USD), ông đã sẵn lòng giúp họ.
Bechtolsheim cũng có suy nghĩ tương tự. Ông đã mất một thời gian để hiểu về sự phổ biến của công cụ tìm kiếm cũng như ý đồ thu tiền trên mỗi đường link của người sáng lập. Ông nhớ lại: "Tôi đã nghĩ nếu họ có 1 triệu hit mỗi ngày, và 5 cent mỗi đường link, ít nhất họ sẽ không phá sản".
Cheriton và Bechtolsheim tự nhận họ là "nhà đầu tư vô tình" vào Google. Tuy nhiên, Ron Conway, một nhà đầu tư có mặt ở khắp Thung lũng Silicon, người mà Cheriton đã giới thiệu đầu tư vào Google nói: "Họ là những người cực kỳ thông minh, vì thế họ thu hút được nhiều kỹ sư thông minh khác để cùng chia sẻ ý tưởng với mình".
Phải nghĩ lớn
Rất nhiều sinh viên khác đã tìm đến văn phòng của Cheriton để tìm kiếm lời khuyên và cả tiền bạc. Sam Liang, một cựu sinh viên của Cheriton, sau khi rời khỏi Google đã đến gặp giáo sư cũ của mình để chia sẻ về ý tưởng một nền tảng cho di động có thể theo dõi trực tuyến vị trí và thói quen của người dùng. Liang đã nhận được nhiều hơn 100.000 USD từ Chariton để thành lập công ty Alohar Mobile.
"Tiêu chuẩn của ông cực kỳ cao", Liang nói. Những cuộc họp nghiên cứu với Chariton là thời gian căng thẳng nhất trong tuần của anh. "Ông bảo tôi: Phải nghĩ lớn. Cậu phải tạo được tác động đối với cả thế giới", Liang nhớ lại.
Siddharth Batra, cựu sinh viên cao học của Stanford, người từng nhận tài trợ của Cheriton cho công ty của mình năm 2009, rất ngưỡng mộ thầy cũ của mình ở sự chú ý đến chi tiết. "Các kỹ sư công nghệ rất dễ chia sẻ ý tưởng với David, bởi vì ông hiểu rất nhanh vấn đề họ trình bày. Nếu tôi đến gặp một vị chủ tịch hay giám đốc quỹ đầu tư, chắc chắn họ sẽ rất khó hiểu những gì chúng tôi đang làm".
Cheriton cho biết ông luôn tránh xa những trào lưu thị trường, mạng xã hội được coi là một trong số đó. Ông chỉ tập trung vào những ý tưởng góp phần cải thiện cuộc sống con người, như cách mà Google giúp các sinh viên hoàn thành bài viết của mình vào lúc 3 giờ sáng. 
"Tôi có một niềm tin rằng nếu bạn mang đến giá trị thực sự cho thế giới và thực hiện theo cách hiểu biết , thị trường sẽ không quên bạn", Cheriton nói.

Nguồn: Vnmedia
Flag Counter